Có bảy, tám người ngồi bên trong.
Có điều chiếm hơn một nửa là đường chủ phía dưới của tông hội Thiên Long.
“Vừa rồi chúng tôi đã nói, không biết ông Tám cân nhắc thế nào rồi?”, một người đàn ông để râu trầm giọng.
Một người đàn ông trung niên khác có phần nhỏ thó nâng chén trà khẽ nhấp môi: “Chỉ cần tiêu diệt được nhà họ Từ, tông hội Thiên Long như rồng mất đầu, tới khi đó bất luận là ai đứng lên thì cũng chắc chắn sẽ tạo ra viễn cảnh khác.
Hai tông hội cùng hợp lực, chia đều Giang Hải!”
“Đúng vậy! Hiện giờ nhà họ Tô đơn thương độc mã, chỉ cần chúng ta liên thủ tiêu diệt ông ta, thì cả Giang Hải này sẽ đều là của chúng ta.
Chúng ta chỉ cần vơ tiền là được!”
“…”
Đàm Lão Bát ngồi hút xì gà cười với vẻ lạnh lùng: “Giúp các ông trừ khử nhà họ Tô? Đó không phải là chủ cũ của các ông sao, sao lại vô tình vậy?”
“Chủ cũ? Hừ! Đuổi giết hết chúng tôi rồi, còn cần nể tình sao.
”, người đàn ông trung niên để râu trầm giọng.
Thời gian gần đây nhà họ Tô liên tục thu hẹp địa bàn của bọn họ, hơn nữa còn tìm kiếm những người anh em rơi vãi của các nhóm phía dưới và gia nhập vào nhà họ Tô.
!Hành động đó của Tô Thanh Hà khiến những đại ca bên dưới phải kiêng dè và có ý đồ muốn chiếm căn cứ của ông.
Rầm!
Lúc này, cửa phòng được đẩy ra.
Người đàn ông trung niên để râu lập tức đứng bật dậy: “Ai cho cậu vào, cút ra ngoài!”
Đàm Lão Bát vội vàng đứng dậy, chạy tới đón với vẻ cung kính: “Cậu Mạc, sao tới mà không thông báo một tiếng để tôi ra cửa đón”.
Mấy người đàn ông kia ngây người khi thấy ông Tám tỏ ra cung kính như vậy với một người thanh niên.
Mạc Phong chậm rãi bước vào, kéo ghế ngồi xuống: “Bàn tiếp đi, coi như tôi vô hình! Tôi muốn xem thế nào là nuôi ong tay áo!”
Nghe thấy vậy Đàm Lão Bát tưởng