Nghe Từ Giai Nhiên nhắc nhở như vậy, Mạc Phong chợt nhớ lại hình bóng của Trần Nhã.
Dáng vẻ của đôi tay mảnh khảnh chơi đàn đầy khí chất thanh tao.
Lúc trước Mộ Dung Trầm Chương suýt nữa vì cô ấy mà cãi nhau với gia đình mình.
Không đúng! Phải nói là đã trở mặt với gia đình rồi!
Ngay cả em họ của anh ta cũng bị đánh phải nhập viện, xét từ góc độ của một người đàn ông mà nói, anh ta cũng được coi là đàn ông đích thực!
Nhưng dù sao thì anh ta cũng có hôn ước với Từ Giai Nhiên trước, có một số việc cũng không thể làm quá được.
Mạc Phong khẽ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Từ Giai Nhiên: “Có thích không? Hay là tôi mua cho cô nhé!”
"Ồ? Cậu chủ Mạc, anh có tiền sao? Hơn năm mươi triệu tệ đó! Không phải anh định tìm cô bạn gái tổng tài kia của anh đòi tiền đấy chứ?", Từ Giai Nhiên nhướng mày cười khúc khích.
Anh sờ sờ hai quả thận: “Không phải tôi còn có hai thứ này hay sao?”
"Đừng đừng đừng! Hơn nữa tôi không thích viên ngọc đó cho lắm, để nhường cho anh ta đi!”
"..."
Những thứ bán đấu giá về sau đều là mấy đồ nhỏ nhặt, trong đó có một ít giấy bùa, cái này Mạc Phong có hứng thú, hơn nữa xem ra cũng không có mấy đạo sĩ xuất hiện ở đây.
Mấy trăm nghìn tệ một lá thì Mạc Phong vẫn đủ sức mua được.
"Anh chi mấy trăm nghìn tệ để mua cái này á? Thật không hiểu nổi anh luôn!”, Từ Giai Nhiên nói với vẻ mặt cạn lời.!Chuyên gia thì xem cách thức lề lối, người ngoài thì xem náo nhiệt, Mạc Phong cũng không biết công dụng của hai lá bùa này, nhưng thấy giá người ta đưa ra đều mấy trăm nghìn tệ một lá, hơn nữa còn không ít người bên dưới cũng muốn mua.
Đúng ra mà nói có lẽ đó không phải là những lá bùa quá kém, có cơ hội anh sẽ mang đến hỏi ông già.
Anh nhìn thấy bên trên lá bùa có vẽ rồng bay phượng múa, nếu không phải chuyên gia lão luyện mấy chục năm thì không thể nào tạo ra được lá bùa như thế này, hơn nữa còn phải là nhân tài trong ngành mới có thể làm được.
Trong thế giới rộng lớn này, thử hỏi có mấy ai đắc đạo thành công?
Ngay cả sư phụ của anh - Nhạn Nam Sơn cũng không dám nói mình đã đắc đạo rồi, chỉ có thể coi là lĩnh ngộ được nhiều hơn người khác một chút mà thôi.
“Những cái cô không hiểu còn nhiều lắm, các anh em làm việc cô cứ quan sát là được!”, Mạc Phong cất lá bùa vào túi, vẻ mặt rất vui mừng.
Cuộc đấu giá này cũng sắp kết thúc rồi, nhưng vẫn không có gì anh đặc biệt cảm thấy hứng thú, lẽ nào buổi đấu giá này chỉ có mấy món đồ ba lăng nhăng thôi sao?
Mặc dù có một vài món đồ cổ rất giá trị nhưng cũng chỉ đủ để trưng bày vậy thôi.
"Vật phẩm tiếp theo đây chính là tiết mục áp chót của đêm nay”.
Tấm vải màu đỏ phủ trên vật đó được vén ra, mọi người đều ồ lên.
Rượu!
Đúng vậy, đó là một vò rượu!
Mạc Phong cũng ngẩn ra: “Rượu? Rượu này thì giá