Một đạo sĩ mặc áo choàng xám đứng dậy và giơ biển lên.
Bốn mươi triệu tệ?
Vị đạo sĩ này thật sự có thể chi được số tiền như thế sao?
Lần này cuối cùng Mạc Phong cũng cảm nhận được tầm quan trọng của loại rượu này, có lẽ uống vào nhất định sẽ nâng cao được võ công, giờ ngoài kiếm tiền ra thì việc quan trọng nhất của anh là phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.
Nhưng! anh không có tiền!
Không có tiền thì chẳng mạnh miệng được, ngay cả đấu giá chút đồ này thôi mà cũng bó chân bó tay!
"Bốn mươi lăm triệu tệ!” Soạt soạt soạt…!
Mọi người lại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Từ Giai Nhiên đang từ từ đặt tấm biển đấu giá xuống.
Mạc Phong kinh ngạc nhìn cô: “Cô làm gì thế? Giá đã cao như vậy rồi, lại còn tăng nữa, cô cũng có hứng thú với loại rượu này à?"
"Đâu có!”
"Thế cô tăng giá làm gì, làm loạn gì thế?”
"Tôi muốn mua để tặng cho anh!”
"! "
Đôi mắt xinh đẹp của Từ Giai Nhiên chớp chớp, thật đúng là cho người ta cảm giác mê hoặc chết người không cần đền mạng.
"Không cần! Tôi có tiền!”, Mạc Phong nuốt nước miếng rồi quay đầu lại.
Cô ấy không khỏi trêu chọc: “Xin tiền vợ hử? Nếu như anh đã muốn tìm cô ta hỏi tiền thì sao không thể tiêu tiền của tôi được chứ? Hơn nữa tôi cũng đâu có nói sẽ cho không anh đâu!”
"! "!Mạc Phong vội vàng túm chặt lấy quần áo mình: “Đừng vậy mà, tôi bán tài chứ không bán thân nhé!”
"Ý tôi là cho anh mượn thôi! Anh nghĩ ngon ăn lắm à? Cái thân này của anh đáng mấy triệu tệ chứ? Tôi để anh ngủ với tôi mà còn phải đưa tiền cho anh thì chẳng phải lỗ chết hay sao?”, Từ Giai Nhiên liếc xéo anh một cái và tức giận nói.
Người dẫn chương trình gõ bàn: “Bốn mươi lăm triệu tệ lần một!”
"Bốn mươi lăm triệu tệ lần hai!”
"Bốn mươi lăm triệu! "
Đột nhiên!
"Bốn mươi tám triệu tệ!”
Đúng lúc này, một người mặc áo choàng đen giơ biển lên và trầm giọng nói.
Mọi người lại sửng sốt.
Loại rượu này đã được bán đấu giá với mức giá cao mới!
Mạc Phong cũng liếc nhìn người đàn ông, trời nắng nóng thế này mà ông ta quấn mình chặt như vậy, nhìn thôi cũng đã thấy nóng rồi, không biết ông ta nghĩ sao nữa?
“Nghe giọng không giống người Giang Hải!”, Từ Giai Nhiên trầm giọng nói, lông mày hơi cau lại.
Tít tít!
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, khi anh cầm lên xem thì ra là tin nhắn của Mộ Dung Trầm Chương.
"Tiền mỗi người một nửa, lát nữa chia cho tôi nửa cân rượu!”
Anh ngẩng đầu nhìn vò rượu, ít nhất cũng phải được năm cân, anh ta chi một nửa giá mà chỉ cần có nửa cân, thế này thì anh hời quá còn gì!
“Năm mươi triệu tệ!”, Mạc Phong lại hét và giơ biển lên.
Đây có lẽ đã là cái giá cao nhất cho vò rượu này rồi, có cao hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Rượu này ruy rằng đã được pha trộn bởi rất nhiều loại dược liệu quý, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thứ có tác dụng hỗ trợ, không thể lập tức đột phá được giới hạn.
Năm mươi triệu tệ thà rằng đi tìm thầy chuyên luyện thuốc để mua linh dược loại thượng đẳng còn hời hơn, ví dụ như đan dược Ngọc ngưng đan, có thể giúp xâm nhập đến tám mươi phần trăm vào huyệt Đan điền để đột phá ngưỡng của mình.
Người mặc đồ đen lập tức đứng dậy rời đi.
truyện ngôn tình
Nhưng không có nghĩa là những người khác đã từ bỏ ý định đối với loại rượu này, một vò rượu được năm cân, ba người cùng mua thì mỗi người cũng được gần cân rưỡi.
Vị đạo sĩ mặc áo choàng xám và cả vị hòa thượng lúc trước cũng bất giác ngồi lại với nhau.
"Sáu mươi triệu tệ!”
Vị đạo sĩ mặc áo choàng xám giơ tấm biển lên.
Phụt!
Mạc Phong lại phun ra một ngụm nước: “Fuck! Mấy người này đang chơi thật đấy à?”
Mộ Dung Trầm Chương nhíu mày, anh ta cũng cảm thấy loại rượu này nhất định không phải hàng tầm thường, tác dụng có lẽ còn tốt hơn người dẫn chương trình kia nói!
"Rượu của Trác Tiêu Dao được cho là giúp người ta tràn đầy sức sống trong ba ngày ba đêm mà không cần ngủ! Hơn nữa đó