Nghe thấy âm thanh này, khóe miệng Mạc Phong không cỏi cong lên, để lộ ra một nụ cười đắc ý.
"Nửa cân thì nửa cân! Anh Mạc san cho tôi một chút đi!”, Mộ Dung Trầm Chương vội vàng chạy lại và đưa tờ séc cho anh.
Đàm phán điều kiện với anh chàng này đừng có mong kiếm được một chút lợi lộc nào.
Mạc Phong tìm được một chiếc chai nhỏ, san nửa cân rượu sang.
Đối với một người thường xuyên uống rượu như anh, anh hoàn toàn có thể tự ướm được nửa cân rượu là khoảng bao nhiêu.
Chắc chắn sẽ không thiếu nhưng cũng sẽ không thừa ra chút nào.
"Hầy dà, mẹ kiếp! Cậu không thể rót thêm một chút nữa hay sao?", người đàn ông trung niên nói với vẻ mặt lo lắng, chỉ hận một nỗi không thể xông lên cướp luôn.
Sau khi Mạc Phong rót xong, anh lập tức đậy nắp vò rượu lại, mùi thơm của rượu thoang thoảng khiến anh sắp không nhịn được nữa rồi!
Nếu không phải muốn đem vò rượu này đổi lấy linh dược của Thường Vân Sam thì anh đã tự tìm một góc nào đó để uống rồi, mùi của rượu cứ phải gọi là cực thơm.
Ngay cả Từ Giai Nhiên bình thường không uống rượu cũng lao đến ngửi thử.
"Rượu này thơm thật, sao lại không có mùi cồn vậy nhỉ? Ngửi mà cảm thấy thật sảng khoái!”, Từ Giai Nhiên đứng bên vò rượu hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng nói.
Mộ Dung Trầm Chương cũng nuốt nước bọt: "Anh Mạc, hay là thế này nhé, tôi đưa thêm cho anh hai mươi triệu tệ nữa, anh rót thêm cho tôi nửa cân nữa đi, cái này tôi để tự uống!”
"Không được! Rượu này của tôi còn có việc phải dùng tới!”
Mạc Phong lập tức ôm vò rượu bỏ đi, nếu không mở nắp ra, có khi sáu mươi triệu tệ chia cho anh ta một cân anh cũng đồng ý ấy chứ.
Nhưng vừa mở nắp rượu ra thì anh đã muốn trả lại Mộ Dung Trầm Chương bốn mươi triệu tệ kia và đòi lại nửa cân rượu đó rồi!
Rượu thực sự sẽ không được pha cồn trong quá trình lên men, rượu ngon uống vào chẳng những không bốc hỏa mà ngược lại còn bổ máu và loại bỏ huyết ứ.
Anh ôm vò rượu trước ngực, xem nó như bảo bối và bước nhanh ra khỏi đại sảnh.!Nhìn bóng lưng anh rời đi, nụ cười trên mặt Mộ Dung Trần Chương dần dần đanh lại.
"Cậu chủ, thằng nhóc đó ngông cuồng quá, thực sự không thèm nể mặt chúng ta chút nào.
Bốn mươi triệu tệ mà cho chúng ta có nửa cân rượu, rượu tốt như vậy còn chẳng đủ tôi uống một bữa!”, lúc này người đàn ông trung niên đã mở chiếc bình ra uống một ngụm.
Mộ Dung Trầm Chương nhếch miệng cười: “Ha ha, chưa chắc chỗ rượu đó của anh ta đã đủ cho một mình anh ta uống!”
"Cậu chủ, ý cậu là sao?”
"Ông tự mình xem đi!”
"..."
Ông ta ngẩng đầu nhìn thì thấy đạo sĩ mặc áo choàng dài cùng gã Hoa hòa thượng trong đại sảnh lúc trước cũng lên xe đuổi theo hướng Mạc Phong rời đi.
Có vẻ như họ vẫn canh cánh trong lòng về vò rượu nữ nhi hồng ba mươi năm đó.
Mềm không được, chắc là họ muốn chơi cứng đây mà!
“Chúng ta có cần giúp cậu ta không?”, người đàn ông trung niên nói với vẻ ngạc nhiên.
Nghĩ đến việc vừa rồi Mạc Phong không biết xấu hổ, lấy của anh ta bốn mươi triệu tệ mà chỉ đưa cho có nửa cân rượu là Mộ Dung Trầm Chương lại tức đến ngứa ngáy.
"Không cần! Nếu ngay cả hai gã đó mà anh ta cũng không xử lý được thì không xứng là người số một ở Giang Hải này! Chúng ta về nhà thôi!”
"Vâng!”
…
Lâm Quân Các, đường Chính Dương ở Giang Hải.
Đã hơn chín giờ tối rồi nhưng người trong quán vẫn đông không ngớt, có người thậm chí đã ăn bữa tối ở đây, giờ lại đến ăn lần