Mạc Phong rút từng cây kim ra và thở phào.
Diệp Đông Thanh vội vàng bước tới đưa ống tay áo ra lau mồ hôi cho anh.
“Cảm ơn cô!”
Diệp Đông Thành trừng mắt: “Khách sáo với tôi vậy!”
“Cũng phải! Người cũng đã là của tôi rồi, sao phải khách sáo chứ!”
Cô xấu hổ vỗ vào vai Mạc Phong: “Anh nói linh tinh gì vậy!”
“…” Đến giờ nghĩ lại Diệp Đông Thanh vẫn còn cảm thấy đỏ mặt về chuyện đó.
Đúng là một tình huống thật tình cờ thật bất ngờ.
Bản thân cô ngoài cảm thấy đau ra thì chẳng có cảm giác gì.
Lại còn để gã đó kiếm được món hời.
Đúng là khốn nạn thật! Cô cũng không biết tại sao mình lại thích thể loại khốn khiếp như vậy nữa!
Lúc này Châu Phi cũng thở phào.
Anh ta siết nắm đấm: “Tôi có cảm giác toàn thân có sức lực rồi!”
“Con trai! Con thử đứng lên xem sao!”, Châu Nhược Niên đứng bên cạnh kích động tới mức nghẹn ngào.
Lúc trước nhìn thấy bộ dạng ngày nào cũng muộn phiền không vui của con ông ta làm sao có thể vui cho nổi!
Giờ hay tin thằng bé có thể đứng được dậy thì đương nhiên là vui mừng.
Châu Phi chống hai tay vào ghế sô pha.
“Đừng vịn vào ghế, tự mình đứng dậy, giống như vừa nãy ấy!”, Mạc Phong cười thản nhiên: “Hay là tôi lại khiêu khích cậu nhé!”
Anh ta không khỏi trừng mắt: “Không cần! Tôi có thể làm được!”
Nói xong, anh ta chậm rãi dồn lực vào hai chân.
Các cơ thịt siết mạnh, trong nháy mắt có thể gồng người đứng lên được nhưng lập tức lại ngồi phịch xuống ghế ngay.!“Một lần nữa!”, Châu Phi nghiến răng gằn giọng.
Anh ta dồn lực một lần nữa nhưng vẫn thất bại.
Thử đi thử lại gần một trăm lần, cuối cùng thì…
Bụp!
“Đứng được rồi! Bố! Con tự đứng dậy được rồi, con có thể chạy được rồi!”
Châu Phi kích động chạy đi chạy lại trên sàn nhà.
Anh ta đã ngồi xe lăn quá lâu rồi.
Mỗi ngày trôi qua dài như một năm, cảm giác cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Có khi đến nằm mơ anh ta cũng không ngờ có một ngày mình vẫn đứng dậy được!
“Được rồi, đừng vận động mạnh quá.
Bây giờ cậu nên nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon.Tôi nghe bố cậu nói cậu còn có ý định muốn chết.
Nói cậu là phế vật là còn đánh giá cao cậu đấy.
Cậu thực ra là hèn nhát.
Chết còn không sợ mà lại sợ sống sao? Hành thiện tích đức làm nhiều việc tốt.
Tôi có thể giúp cậu đứng lên được thì cũng có thể khiến cậu lại nằm xuống một lần nữa!”, Mạc Phong khoanh tay cười lạnh lùng.
Đó chính là cái ngông của anh.
Anh được gọi là minh Vương vì bản thân anh nắm giữ quyền sinh sát trong tay.
Đương nhiên Minh Vương cũng chỉ là cách gọi từ phía châu Âu.
Còn ở nước Hạ có lẽ người ta sẽ gọi anh là Diêm Vương.
Nhưng ý nghĩa vẫn như vậy.
Anh muốn ai chết thì người đó không thể sống sót.
Thực lực của anh không cho phép anh được khiêm nhường.
Mặc dù câu nói đó nghe có vẻ khó chịu nhưng Châu Nhược Niên vẫn không cảm thấy có vấn đề gì.
Ông ta vẫn cúi mình đầy cung kính.
Dù sao hai bên cũng vẫn còn mâu thuẫn, anh cũng không cần phải tháo gỡ nhanh như vậy.
“Được rồi.
Hai người nghỉ ngơi đi, tôi đi trước đây!, Mạc Phong vươn vai ngáp dài.
Châu Nhược Niên cười với vẻ nhún nhường: “Để tôi tiễn hai người!”
“Không cần đâu, tôi ra khỏi cửa là lái xe đi rồi.
Quen biết tới như vậy nên không cần khách sáo nữa.
Tôi cầm cỏ Lưỡi Rồng đi luôn nhé!”
“…”
Nói xong anh ôm cây cỏ Lưỡi Rồng ở bên ngoài và rời đi.
Gã này là người không có lợi thì không làm.
Có lẽ cậu ta đã