“Không phải tôi không nói dối giúp cô mà là điều đó chẳng có ích gì.
Chị cô là người thông minh như vậy, lẽ nào lại không biết cô tới Giang Hải sao? Hơn nữa cỏ Lưỡi Rồng được bán đấu giá ở Giang Hải, cô tưởng có thể che giấu được tin tức đó à?”, Mạc Phong một tay xoa ngực, một tay cầm vô lăng thở dài.
Diệp Đông Thanh vẫn hừ giọng và giận dỗi quay qua một bên: “Hừ! Vậy nên anh đã bán đứng tôi!”
“Đây không phải là bán đứng mà là tôi đang giúp cô! Chỉ khi tôi nói như vậy thì chị của cô mới yên tâm để cô ở Giang Hải.
Ít nhất cũng cảm thấy yên tâm để cô ở lại đây và thấy tôi là người đáng tin! Có phải chị cô không bắt cô về đúng không?”
“…” Cô khẽ quay đầu đi, đúng là bị gã này nói đúng thật.
Diệp Đông Lâm đã tạm thời cho phép em gái mình chơi ở Giang Hải vài ngày sau khi dặn dò Mạc Phong.
“Xem như anh lợi hại.
Chị tôi đồng ý để tôi ở lại Giang Hải một thời gian.
Chị ấy nói nếu anh dám ức hiếp tôi thì nhất định sẽ lột da anh!”, Diệp Đông Thanh lè lưỡi đầy tinh nghịch.
Nhớ lại tính khí nóng nảy của Diệp Đông Lâm, Mạc Phong vội vàng lắc đầu.
Khiến cô gái đó tới Giang Hải thì sẽ làm loạn cả vùng này lên mất.
Vậy thì còn đâu là những tháng ngày yên bình nữa.
Anh gãi đầu cười khổ: “Cũng không phải tôi giỏi giang gì.
Do đã quen với những chuyện này thôi.
Gặp nhiều phụ nữ rồi đâm ra quen tính tình của họ!”
“Ồ? Xem ra anh hiểu phụ nữ quá nhỉ! Vậy tôi là người thứ mấy rồi?”
“Ờ thì là…Khụ khu, cô nhìn xem hôm nay trăng đẹp quá!”
“…”!Mạc Phong lập tức đổi chủ đề và chỉ tay lên mặt trăng tròn vành vạnh.
Lại là một câu hỏi đòi mạng, dù có trả lời thế nào thì cũng sẽ khiến cô ấy không vui.
Dù là người thứ mấy thì chắc chắn không phải là người đầu tiên của anh.
Nhớ lại người phụ nữ đầu tiên của mình, chỉ có thể là Dương Thái Nhi.
Đã lâu lắm rồi, lần gặp cuối cùng cũng cách đây mấy tháng liền.
Cũng không biết tại sao lại vô thức nhớ tới cô ấy.
Anh ngước nhìn mặt trăng treo lơ lửng trên không trung, không biết hiện tại cô ấy sống thế nào?
“Đang nghĩ gì vậy?”, Diệp Đông Thanh thấy anh ngây người thì quay qua cười hỏi.
Mạc Phong khẽ lắc đầu: “Không có gì, nhớ tới một người không nên nhớ tới”.
“Không phải anh đang nhớ tới Thi Vũ đấy chứ? Nhưng anh không cần phải nhớ tới nữa đâu, người ta sắp lấy chồng rồi!”
“Lấy chồng!”
Anh kinh ngạc kêu lên và phanh gấp xe tấp vào lề đường.
Vì phanh gấp nên khiến đầu của Diệp Đông Thanh đập vào kính phía trước.
“Đau quá, anh dừng xe làm gì vậy?”
Mạc Phong quay qua nhìn cô: “Cô vừa nói ai sắp kết hôn?”
“Tống Thi Vũ, cô ấy không nói gì với mọi người sao?”, Diệp Đông Thanh vội bụm miệng: “Tôi không biết gì cả, tôi chưa nói gì hết!”
“…”
Rõ ràng là cô đã phát hiện ra mình nói hớ.
Mạc Phong không ngừng chất vấn khiến cô nhóc cuối cùng phải nói ra sự thật.
Diệp Đông Thanh nói rằng sau khi Tống Thi Vũ trở về thì bị gia đình sắp xếp đi gặp mặt.
Mấu chốt là đối phương là một ông cụ đã hơn sáu mươi tuổi.
Nghe nói ông ta