Xem ra Trương Phong nói đúng.
Trước khi chết, ông cụ cũng chỉ canh cánh mỗi Tống Thi Vũ.
Trước khi ông cụ ra đi, tất cả đều có mặt, duy chỉ có Tống Thi Vũ là ông không được gặp lần cuối.
Nhưng đến lúc đưa linh cữu, có rất nhiều người vắng mặt, chỉ có cô là luôn ở bên cạnh ông cụ.
Dù cô không phải con của ông cả nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc ông cụ rất yêu thương cô.
Cô nhóc này từ nhỏ tới lớn luôn được người khác yêu quý.
Câu nói đầu tiên của cô không phải là gọi bố hay mẹ mà chính ông nội.
Tám tháng cô đã biết nói, cũng đã biết đi.
Có thể thấy thiên phú của cô vượt xa những đứa trẻ khác trong nhà.
Lúc này Tống Thi Vũ đi sau đội đưa linh cữu, khóc như muốn ngất đi.
Người ông nội không thể buông được khi còn sống là cô, ngay cả khi đã chết thì tâm nguyện của ông vẫn là dành cho cô.
Người có thể vô tình nhưng ma thì luôn có nghĩa!
Dù đã chết nhưng ông cụ vẫn giúp cô được nhập vào gia phả của dòng họ.
Như vậy vừa có thể trở thành người nhà họ Tống một cách danh chính ngôn thuận vừa giúp cô không bị người khác chửi là con hoang nữa.
Mà dù có thì cũng không dám chửi trước mặt.
Đội linh cữu đã sớm đặt được một miếng đất có phong thủy tốt ở ngoại ô thành phố.
Ngay cả Trương Phong cũng cảm thấy phong thủy nơi đây không chê vào đâu được, là một nơi đặt mộ hoàn hảo.
Xem ra đã có cao nhân ra tay và chọn đây làm nơi chôn thi thể.
Nhà họ Tống đã phải bỏ ra hơn ba triệu tệ để mua được vị trí đặt mộ rộng có mười mét vuông như thế này.
Chiếc quan tài từ từ được hạ xuống huyệt sau khi hưởng chút linh khí ở đây.
“Lấp đất, người nhà né đi!’, một ông cụ tầm hơn bảy mươi tuổi khẽ hô lên.
Người nhà họ Tống lập tức quay đầu đi nhưng Trương Phong thì không.
Thứ nhất hắn không phải là người nhà họ Tống.
Thứ hai hắn là một đạo sĩ.
Vậy nên những quy tắc này không là gì đối với hắn.
Không biết có phải là đúng thời điểm hay không mà trời bỗng đổ mưa nhỏ.
Lúc này đang là hơn năm giờ chiều, mây đen giăng đầy trời khác hoàn toàn với vẻ thoáng đãng lúc ban sáng.
Cho tới khi quan tài bị lấp hết thì những người khác trong gia tộc mới bước tới quỳ lạy lần cuối cùng.
Nhưng cùng lúc này ở một nơi khác.
Mạc Phong đang đứng trên con dốc nhỏ nhìn theo đoàn người.
Vừa hay vị trí của anh có thể nhìn thấy toàn bộ.
Khi anh còn đang nhìn đoàn người phía dưới thì đột nhiên có tiếng giày da đi trên đường đất vang lên.
“Cậu nhóc, sự việc đã giải quyết xong, chúng ta có nên chốt sổ luôn không?”
Anh không quay đầu lại, chỉ nhếch miệng khẽ cười: “Không biết tiền bối có gì chỉ bảo?”
Lúc này anh mới quay đầu lại thì thấy một ông già lưng gù đứng trước mặt.
Tuổi già để lại những rãnh nhăn trên khuôn mặt nhợt nhạt của ông ta.
Lớp da bắt đầu võng xuống, chỉ còn lại vẻ khô khốc.
Đôi mắt hõm sâu tới mức ghê người.
Nhìn thấy ông già, Mạc Phong không khỏi chau mày.
Hầy! Xấu tới ma chê quỷ hờn!
“Lần trước tôi đã nói rồi, giang hồ rộng lớn như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Lại thêm một giọng nói từ rừng cây phía sau