Lúc này, ông già rút ra một cây kiếm từ eo.
Cây kiếm này mềm vô cùng, mềm giống như một con rắn vậy.
“Kiếm Thanh Ly! Kiếm mềm xếp thứ ba trong sách kiếm!”, đôi mắt Mạc Phong lóe sáng.
Anh mỉm cười lạnh lùng.
Trước đây anh từng tìm hiểu về mười thanh kiếm trong sách kiếm còn tồn tại tới ngày nay.
Thế nhưng kiếm Tàn Uyên của anh lại không nằm trong số đó.
Có lẽ người đời chỉ còn coi nó là một truyền thuyết mà thôi.
Xếp vị trí thứ nhất trong sách kiếm là cây kiếm có tên Kiền Tương Mạc Tà.
Thực ra là có hai thanh kiếm này, vì cả hai thanh được một cặp vợ chồng dùng xác thịt tạo thành, vì vậy đều được xếp vị trí số một.
Hiện nay số người có thể sử dụng kiếm bằng hai tay vẫn còn ít, hơn nữa Kiền Tương Mạc Tà xuất hiện trong lịch sử không quá năm lần.
Còn kiếm Thanh Ly trong tay ông già này là một binh khí có lưỡi kiếm linh động như rắn.
Nó giống như một con rắn hổ mang chỉ đợi thời cơ là có thể tấn công, và một khi bị thương thì chỉ có chết.
Kiếm Thanh Ly được coi là một thanh kiếm cực Âm, vừa hay tương sinh tương khắc với thanh kiếm cực Dương mà Mạc Phong đang vác trên lưng.
Ông già không khỏi cười lạnh lùng khi thấy anh gọi được tên của thanh kiếm: “Ha ha, biết cũng không ít nhỉ.
Tôi khuyên cậu một câu, đừng chống đối vô ích.
Năm đó bố của cậu còn không giữ được bí mật, huống hồ là cậu!”
“Nếu ông ấy không giữ được thì tại sao đến giờ các ông vẫn còn tìm kiếm? Năm đó cả nhà họ Mạc diệt vong, lẽ nào cũng có sự tham gia của các người?”, đôi mắt Mạc Phong ánh lên sự lạnh lẽo.
Sát khi lập tức bủa vây, khiến những cành cây xung quanh lao xao.
Cơn mưa lất phất không chịu ngưng.
Chỉ trong nháy mắt, Mạc Phong đã ướt sũng đầu.
“Có tham gia!”, ông ta nói với vẻ thản nhiên: “Hơn nữa đòn tấn công chí mạng vào bố cậu là do tôi đâm!”, ông già với khuôn mặt xấu băm xấu bổ phát ra nụ cười quỷ quái.
Nghe thấy vậy, Mạc Phong không khỏi siết chặt nắm đấm: “Nói ra tên của ông đi!” “Vô danh tiểu tốt! Ha ha, ngông cuồng! Lão phu là Tài quỷ Hồng Sinh của Tây Sơn! Cậu còn ngông cuồng hơn bố cậu nhiều”, ông ta chau mày gằn giọng.
Anh khẽ nhếch miệng rồi nhặt một đoạn trúc từ dưới đất lên.
Bẻ sạch những cành nhỏ và chỉ thẳng vào mặt ông ta: “Đừng nói là tôi khinh thường ông.
Hôm nay tôi sẽ dùng cành trúc này báo thù cho bố tôi!”
“Wow! Mới có mấy ngày không gặp mà thằng nhóc này đã trở nên ngông cuồng đến vậy rồi sao? Có phải là cậu ta đã quên mất việc vài ngày trước bị chúng ta đánh cho sa sầm mặt mày ở trên cầu không?”, lão đạo sư lớn tiếng chửi rủa.
Một kẻ là đạo sĩ, một kẻ là hòa thượng.
Thật không hiểu điều gì khiến chúng ở được với nhau.
Hơn nữa còn gọi ông già kia là sư phụ, rốt cuộc giữa chúng là mối quan hệ gì?
Hồng Sinh nghe thấy vậy bỗng cười lạnh lùng, làn da mặt vốn khô can của ông ta bỗng co giật: “Ha ha, định dùng một cành trúc để đối phó với kiếm Thanh Ly của tôi sao, đến bố cậu còn không dám nói mấy lời xấc xược như vậy trước mặt tôi!”
“Già thế này rồi, có phải chỉ biết khua môi múa mép không đấy!”, Mạc Phong khua cành trúc trong tay cười lạnh lùng.
Lão đạo sĩ định xông lên nhưng bị ông già kia ngăn lại.
Xem ra ông ta muốn đích thân giết anh để giữ thể diện.
Nhưng nghĩ cũng phải, đứa con cuối cùng còn sót lại của nhà họ Mạc mà chết trong tay bọn chúng thì chắc chắn sẽ khiến Giang Hồ phải chấn động.
“Ha ha, hôm nay tôi sẽ tiễn cậu đoạn đường cuối cùng, về đoàn tụ với bố