Ông già lưng gù nheo mắt nhìn theo sườn dốc và nhếch miệng cười: “Ha ha, quả đúng là sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Thằng nhóc này thông minh, lanh lợi hơn bố cậu ta nhiều.
Cậu ta không hề bỏ chạy, chỉ là đi đuổi theo xe của nhà họ Lục mà thôi!”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Có đuổi theo không?”, lúc này Hoa hòa thượng cũng bước tới nhìn theo đoàn người đi dưới núi.
“Đuổi theo chứ! Ngọc Âm Dương Long Phượng cất giữ bí mật mà mấy thế hệ đều nguyện chết cũng phải bảo vệ.
Chắc chắn bên trong miếng ngọc ẩn chứa thứ mà chúng ta muốn!”, Hồng Sinh nói với vẻ lạnh lùng.
Lão đạo sĩ cảm thấy nghi ngờ: “Sư phụ, rốt cuộc thì ngọc Âm Dương Long Phượng cất giữ bí mật gì?” “Những thứ khác thì không biết nhưng có một thứ khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú!”
“Là gì vậy?”
“Là Trường Sinh Đạo Quyết!”
“…”
Hoa hòa thượng cũng nhìn ông già với vẻ kinh ngạc: “Sư phụ.
Có Trường Sinh Quyết thật sao? Con người thật sự có thể trường sinh bất lão?”
Hàng nghìn năm qua, không ít người theo đuổi loại tà thuật này.
Năm xưa Tần Thủy Hoàng cử Từ Phúc đi về phía Đông tìm kiếm thuốc trường sinh bất tử.
Không phải cuối cùng vẫn phải chết sao? Đến ngay cả đế vương khổ sở tìm kiếm còn không được chứ đừng nói là người bình thường.
Niềm vui của con người khi còn sống chính là làm những việc mình mong muốn trong sự hạn chế của thời gian.
Nếu như trường sinh bất lão thì thời gian còn có nghĩa lý gì nữa.
Mỗi lần thấy người thân bạn bè ra đi, chúng ta luôn cảm thấy đau khổ như xé nát tâm can.
Sinh lão bệnh tử là một vòng luân hồi.
Vậy mà trên thế gian có người cứ muốn phá vỡ vòng luân hồi đó.
Đam Mỹ Hay
Dù có thể trường sinh bất lão thật thì có lẽ cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Nếu để bạn sống mãi không chết thì có thể cái giá sẽ là cứ ngồi mãi trên xe lăn.
Nếu như vậy thì không biết các vị có chịu không.
Mạc Phong lao xuống sườn núi, vừa hay nhìn thấy một chiếc xe biển số thành phố Hải Môn.
Mọi người đều biết hiện tại địa bàn của nhà họ Lục chỉ có ba bến tàu thuộc ba thành phố.
Nhưng tuyệt đối đừng coi thường vì ba bến tàu này đều là những hành lang giao thông vô cùng quan trọng.
Chỉ riêng thành phố Long Môn đã phát triển cỡ Giang Hải dù không đông đúc bằng.
Vì vậy ba thành phố này này cộng lại đã chiếm một nửa sức mạnh của vùng duyên hải.
Nhất là thành phố Hải Môn, có thể nói đây là thành phố trung tâm của tỉnh duyên hải.
Tất cả những giao dịch đường biển muốn chuyển tiếp đều phải đi qua khu vực này.
Đến cả thành phố Hải Môn cũng thuộc phạm vi kiểm soát của nhà họ Lục đủ để cho thấy sự thông minh của ông cụ.
Có lẽ khi còn trẻ ông ta cũng là một anh hùng hào kiệt có chí khí.
Ông ta nguyện thu nhỏ sức mạnh, từ bỏ cả tỉnh duyên hải nhưng vẫn phải giữ được ba thành phố biển giàu nhất, có tiềm lực phát triển nhất.
Năng lực kinh tế của ba thành phố này cộng lại đủ để bằng tất cả những thành phố khác cộng gộp lại.
Nếu để họ về được thành phố Hải Môn thì việc đưa được Tống Thi Vũ thoát khỏi đó càng khó khăn hơn.
“Dừng xe lại! Mẹ kiếp, lén lút bắt trộm người, thế mà cũng tưởng là tài giỏi hả!”, Mạc Phong từ trên dốc lao xuống đúng lúc chiếc xe phóng vọt qua trước mặt