"Tôi...!Lời này của ông có tính sát thương rất cao đấy.
Ở Giang Hải này có anh Mạc Phong của tôi là số một, thế thì tôi chính là số hai, là số hai đấy ông hiểu không? Chính là ngoài Mạc Phong ra thì tôi là người lợi hại nhất! Này, ông đừng có đi!"
"..." Hòa thượng vô danh cũng không chịu nổi cái thói khoác lác này của Trương Phong nữa nên quay lưng cầm cây chổi tiếp tục quét dọn.
Lúc này trên con đường rời chùa Bạch Mã.
"Vừa nãy nếu không phải anh cản tôi lại thì tôi đã cho tên đó một bài học rồi! Quá ngông cuồng!", Tư Đồ Yên giận dữ giậm chân.
Nếu nơi đây là Yến Kinh thì chỉ cần anh ta nháy mắt ra hiệu đã có hơn trăm người vây lại dần cho Trương Phong một trận nhừ tử rồi. Chỉ tiếc rằng hiện tại họ đang ở Nam Đô, ở trong địa bàn của người khác thì đành phải biết điều hơn một chút.
Hơn nữa, Bạch Như Nguyệt rõ ràng rất quan tâm đến người ở trong căn phòng đó.
Nếu như hai bọn họ ra tay làm náo loạn lên thì e rằng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Trương Đình Ngọc khẽ mỉm cười đáp: "Anh Tư Đồ, có muốn hợp tác cùng với tôi làm một việc không? Anh sẽ có được thứ anh muốn, tôi cũng sẽ có được thứ tôi muốn! Bởi người nhà Tư Đồ thực chất cũng rất muốn trừ khử kẻ đáng lẽ đã phải chết này đúng không?"
Người anh ta đang nhắc đến đương nhiên chính là Mạc Phong.
Mạc Phong đáng lẽ đã chết từ hai mươi năm trước rồi,