Hai người bắt tay hợp tác, thống nhất kế hoạch.
Hiện giờ họ đang có chung một kẻ thù nên vào lúc này chắc chắn phải hợp lực đối phó.
"Đúng rồi! Hòa thượng vừa nãy có lẽ cũng không dễ dây vào đâu!", Tư Đồ Yên mặt bất lực lắc đầu cảm thán.
Trương Đình Ngọc ngược lại mỉm cười đầy tự tin đáp: "Ha ha, lẽ nào cao thủ của nhà Tư Đồ các anh đến một hòa thượng già lụ khụ cũng không đánh lại được? Nếu như vậy thì tôi khuyên anh nên bỏ suy nghĩ đó đi, cho dù có là Kim Thân Hộ Thể thì cũng chỉ có hai tay mà thôi!"
"Được rồi, tôi lập tức gọi người từ Yến Kinh tới!" "..."
Lúc trời đã chạng vạng tối.
Long Hưng Điền lái xe đến chân núi Bạch Mã, ngọn núi này cũng không phải quá cao, nhưng thực sự đường đi rất xấu, chỉ cần lơ là một chút là ngã ngay.
Lại thêm dạo này hay có mưa nhỏ nên con đường này càng trơn trượt.
Mấy lần nhà họ Bạch muốn đầu tư tu sửa con đường này nhưng vị hòa thượng kia đều từ chối.
Lại còn kiên quyết đến mức nói nếu nhà họ Bạch sửa đường thì sẽ không ở lại chùa Bạch Mã nữa.
Chùa Bạch Mã lúc nào cũng được hương hỏa đầy đủ một phần là do vị hòa thượng vô danh kia cũng có chút bản lĩnh nên đa số mọi người đến đây đều là do muốn tìm hòa thượng kia.
Núi cao tới đâu, có tiên ắt linh.
Nước sâu tới đâu, có rồng ắt linh.
Chùa Bạch Mã ban đầu chỉ là một ngôi chùa cũ kỹ, khi đó đừng nói là có người đến