Nhìn cảnh tượng này, Tô Nhu có thể gọi là toát mồ hôi lạnh.
Cô còn có thể cảm nhận được khẩu súng bạc được thiết kế tinh xảo trên đầu mình, toàn thân run rẩy.
Cô thật khâm phục bản thân về sự bình tĩnh trong tình huống này.
Nhưng hiện giờ không còn quan trọng nữa, mọi thứ đều đã kết thúc.
Cô rất muốn khóc, tròng mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế trào ra.
Lúc này, sự sợ hãi trong lòng mới dâng trào mạnh mẽ.
Lâm Chính nhanh chóng sải bước qua, anh đẩy đám người nhà họ Lâm bị châm bạc đâm vào đang chặn trước xe, mở cửa xe, cô thư kí lập tức nhảy xuống gào khóc chạy về phía xa.
Tô Nhu cũng xuống xe, đôi chân mềm nhũn.
“Không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu nhìn anh, đột nhiên giang tay ôm chầm lấy Lâm Chính, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
Lâm Chính bất ngờ nhìn Tô Nhu với khuôn mặt không sao tin nổi. Anh mấp máy miệng không nói ra lời, cuối cùng cũng ôm Tô Nhu và lặng lẽ đứng vậy.
Lúc này, Tô Nhu đã hoàn toàn thể hiện ra mặt yếu đuối nhất trong tâm hồn. Cô không thể nào giả vờ tiếp được nữa, cũng không thể nào giả vờ mạnh mẽ hơn được nữa...
Lâm Chính im lặng nhìn cô, im lặng cảm nhận.
Trong phút chốc, anh như nghe được từng nhịp đập trái tim của Tô Nhu.
Bầu không khí có phần dịu lại...
Một lúc sau, Tô Nhu gần như mới hồi phục lại, cô đẩy Lâm Chính ra, vội vàng lau đi nước mắt.
“Xin lỗi chủ tịch Lâm, tôi thất lễ rồi”, Tô Nhu quay mặt đi, trên gò má còn ửng đỏ.
“Không sao, ở hoàn cảnh đó, đổi lại là cô gái nào cũng đều sợ hãi, em đã thể hiện rất kiên cường rồi”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh”, Tô Nhu cúi đầu đáp lời.
“Tô Nhu, cô về xe ngồi một lát, tôi xử lý những người này”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Tô Nhu gật đầu lên chiếc xe của tiểu đội Ám Ưng cùng cô thư kí nữ vẫn đang gào khóc.
Những người trong tiểu đội Ám Ưng này lần lượt dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lâm thần y.
Mặc dù vừa rồi không ai nhìn rõ tay còn lại của Lâm thần y nhưng thủ đoạn có thể cứu được Tô Nhu và cô thư kí kia chỉ trong giây lát như vậy thì thực sự đã vượt qua tầm hiểu biết của rất nhiều người.
Đây căn bản không phải là thủ đoạn mà nhân loại có thể hiểu được.
Lúc này, lại có thêm vài chiếc xe đi tới, là người của Cung Hỉ Vân.
Một vài người thân hình cường tráng xông lên chế ngự toàn bộ người ở đây.
“Chủ tịch Lâm, thành thực xin lỗi, chúng tôi tới muộn rồi”, Cung Hỉ Vân nói với giọng tội lỗi.
“Không sao, đã giải quyết được rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó nhổ cây châm bạc đang cắm trên người phía Lâm Tử Yến.
Lâm Tử Yến lập tức khôi phục lại khả năng di chuyển. Cô ta giận tìm người muốn lao tới phía Lâm Chính nhưng lại bị người ở bên ấn lên phần đầu xe.
Cung Hỉ Vân tiến lên trước vài bước giơ tay lên là giáng liền liên tiếp mấy cái bạt.
Bốp, bốp, bốp...
Khuôn mặt của Lâm Tử Yến sưng vù lên, thế nhưng sự phẫn nộ và uất hận của cô ta không hề giảm, cô ta hận không thể há miệng giằng xé Lâm Chính từng thớ thịt trên người Lâm Chính đi cho rồi.
“Cô rất hận tôi?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Dù sao cũng phải chết. Lâm thần y, hà tất tôi phải cúi đầu trước
cậu?”, Lâm Tử Yến tức tối.
“Cô nói đúng!”
Lâm Chính gật đầu rồi lại nhìn Nha Sơn Tự và nói với giọng bình tĩnh: “Nơi này là phật môn thanh tịnh, đổ máu ở đây không được phù hợp cho lắm, đưa cô ta đi”.
“Chủ tịch Lâm, đưa cô ta đi đâu?”, Cung Hỉ Vân hỏi.
“Bên sông!”
Lâm Chính thản nhiên: “Tôi phải tận tay tiễn cô ta lên đường”.
“Được”, Cung Hỉ Vân gật đầu rồi lập tức trói Lâm Tử Yến lại.
Lâm Tử Yến vừa nghe vậy thì mặt mày tái nhợt, cô ta vội gào lên: “Lâm thần y, cậu không thể ra tay với tôi. Cậu không thể đụng đến tôi! Tôi là người của nhà họ Lâm! Tôi là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Nếu cậu giết tôi thì nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho cậu, nhà họ Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Cô ta điên cuồng gào thét, thế nhưng không hề có tác dụng.
Lâm Chính đã nổi lên dã tâm.
Mặc dù con người này có lẽ có chút mối quan hệ với mình nhưng nghĩ tới người mẹ quá cố anh không muốn dùng thêm bất cứ thủ đoạn nào.
Những người này đều phải chết!
“Cậu sẽ phải chôn cùng tôi! Lâm thần y, tin tôi đi, cậu nhất định sẽ phải chôn cùng tôi”.
Lâm Tử Yến gào thét, toàn thân hoàn toàn mất đi kiểm soát, nhưng tất cả đều vô tác dụng.
Cô ta bị cưỡng ép nhét lên xe, bị hai tên đàn ông khống chế, cô ta căn bản không có cơ hội tháo chạy.
Cả hàng người lên xe dự định rời đi.
Lâm thần y và Tô Nhu ngồi trong xe, anh định định thần lại cho Tô Nhu rồi mới giải quyết Lâm Tử Yến.
Đúng lúc xe đang từ từ xuống núi.
Tạch, tạch, tạch...
Một loạt những âm thanh của trực thăng vang lên, không ít người nhìn về phía phát ra âm thanh thông qua cửa xe.
Một chiếc trực thăng đột nhiên bay tới, ở cửa trực thăng có một người đang đứng.
Người đó đang nhìn đoàn xe trên đường và đột nhiên bước về phía trước sau đó nhảy xuống khỏi trực thăng.
“A?”
Tất cả mọi người đều thét lên kinh ngạc, độ cao đó ít nhất cũng phải ba bốn chục mét.
Chiếc xe đi đầu lập tức được đạp phanh dừng lại, cả đoàn xe phanh gấp sau đó tất cả nhất loạt nhìn người đang bay từ trực thăng xuống. Người này cứ thế đáp xuống đại lộ trước mặt.
Bịch!
Con đường trước mặt ngay sau đó hiện lên một cái hố rất lớn...
Cát bụi bay mịt mù!
Tất cả mọi người kinh ngạc.
“Có tình huống!”
Cung Hỉ Vân ý thức được có gì đó không ổn nên lập tức hô lớn. Toàn bộ người trên hai chiếc xe lao xuống rút súng chĩa vào cái hố bụi bay mịt mù kia.
Lâm Chính cũng âm thầm quan sát, vẻ mặt nghiêm túc thấy rõ.