Hiện trường trở nên vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cái hố lớn trước mặt, không một ai dám hé lời.
Lớp bụi trước mặt lắng xuống, đá vụn cũng thôi bay.
Trong cái hố to đó, một bóng hình chậm rãi đứng dậy.
Người ta vội đưa mắt nhìn theo. Đó là một người đàn ông trung tuổi trông khoảng chừng bốn mươi.
Anh ta để đầu đinh, làn da đen thui, trên mặt còn để râu. Anh ta mặc một cái áo choàng của thời Dân Quốc, bộ dạng có phần lôi thôi, nhìn tổng thể chẳng có gì khác thường nhưng điều kì lạ đó là bay từ độ cao hàng chục mét từ trên trực thăng xuống mà không chết...
Thật sự dị thường.
Tất cả mọi người tim đập thình thịch.
Cô thư kí kia cứ thế la lên thất thanh.
Tô Nhu run rẩy.
Lúc này, cho dù là Cung Hỉ Vân một người từng trải qua bao phong ba bão táp thì cũng không khỏi vò đầu bứt tai.
“Bắn! Bắn!”, Cung Hỉ Vân hô lớn.
Pằng! Pằng! Pằng!
Khẩu súng trong tay tất cả mọi người lập tức toé lửa.
Từng viên đạn bay đi nhưng...không một viên đạn nào bay trúng người đàn ông kia.
Bước chân của anh ta không ngừng di chuyển, cả cơ thể như cơn gió, né tránh từng viên đạn.
Cứ như vậy cho tới khi toàn bộ đạn của nhóm người bắn vào hư không vẫn không một viên đạn nào trúng nổi anh ta.
“Ma...Ma...đó là ma sao?”, có người kinh ngạc thốt lên.
Cung Hỉ Vân cũng hết sức hoang mang, vội nhìn sang Lâm Chính.
“Là chú Hằng! Ha ha ha, chú Hằng đến rồi! Chú Hằng đến rồi! Các người đều phải chết! Các người phải chết ở đây! Ha ha ha...”
Lâm Tử Yến trên xe vui mừng ra mặt, cô ta kích động đến mức bật cười lớn, trên khuôn mặt rõ vẻ đắc ý.
Lâm Chính cũng mở to mắt nhìn người đang chặn trước xe với ánh mắt khó tin.
Chú Hằng!
Chú Hằng nhà họ Lâm...
Là người trông anh từ nhỏ tới lớn!
Anh từng nghĩ tới nhà họ Lâm phái người này tới Giang Thành...
Lâm Chính tim đập nhanh hơn thấy rõ.
“Chủ tịch Lâm, người này...chúng tôi e rằng không đối phó được”, Cung Hỉ Vân nói với giọng run run.
“Cô gọi bọn họ lùi về sau, người này để tôi đối phó”, Lâm Chính khản giọng.
“Có cần báo cho đảo Vong Ưu và Kỳ Lân Môn không?”, Cung Hỉ Vân có phần khong yên tâm nên hỏi lại.
“Không cần, bọn họ có nhiệm vụ riêng của mình, Kỳ Lân Môn ở Yên Kinh nên không thể quay về được, đảo Vong Ưu nhất thời cũng không thể kịp tới, để tôi tự xử lý thôi!”
Lâm Chính đẩy cửa xe ra và bước ra ngoài.
Lâm Chi Hằng của nhà họ Lâm nhìn Lâm Chính, trong ánh mắt rõ vẻ ngờ vực nhưng lại không biết không ổn chỗ nào.
“Cậu chính là Lâm thần y phải không?”, Lâm Chi Hằng lên tiếng.
Giọng nói quen thuộc nhưng Lâm Chính đã không hề nghe giọng nói này vài năm rồi.
“Phải”, Lâm Chính gật đầu.
“Nể tình cậu cũng họ Lâm, thả người nhà họ Lâm ra thì tôi không tính toán với cậu nữa”, Lâm Chi Hằng nói.
Lâm Chính không đáp lời, chỉ nhìn lên bầu trời bên trên sườn núi mà đáp: “Chúng ta tới đó giải quyết”.
“Giải quyết?”
Lâm Chi Hằng hơi bất ngờ: “Sao? Cậu muốn đánh với tôi?”
“Đánh bại tôi thì mới có thể đưa người nhà họ Lâm đi bình yên vô sự”.
“Lâm thần y, tôi từng nghe nói cậu là thiếu niên có
tài, y thuật vô song, tôi rất khâm phục một thanh niên anh tuấn như cậu, có điều tôi không nghĩ rằng cậu sẽ là đối thủ của tôi. Nếu cậu muốn giao đấu với tôi thì e rằng sẽ phải chịu thiệt”, Lâm Chi Hằng điềm tĩnh nói.
“Lâm Chi Hằng, Hắc Long trong Thiên Long Đường của nhà họ Lâm tinh nhuệ. Từ xưa nơi này vốn dĩ đã là nơi thẩm tra của Hình Kính Ti trong nhà họ Lâm, nhưng vì sau một vụ thẩm tra bị nhà họ Lâm tước chức vị, đồng thời bị phạt làm khổ lao trong nhà củi, thời gian là năm năm. Sau này, vì võ đạo cao cường, lại được nhà họ Lâm dùng tới, được đưa vào Thiên Long Đường chinh chiến cho nhà họ Lâm. Những năm nay, một mình anh đã giết tổng cộng ba mươi bảy kẻ địch của nhà họ Lâm. Những kẻ địch này đều là kẻ mạnh tuyệt đỉnh, còn anh cũng vì những chiến tích lừng lẫy tứ phương mà được phong làm Hắc Long!”, Lâm Chính chậm rãi nói.
Nghe vậy, Lâm Chi Hằng không khỏi sững sờ.
Những chiến tích đó của anh ta không phải bí mật, chỉ cần điều tra là rõ. Thế nhưng chuyện thẩm tra của Hình Kính Ti thì vị Lâm thần y này biết từ đâu?
Đây chẳng phải là thông tin mà người thường có thể dò la được.
“Sao cậu biết được những chuyện này?”, Lâm Chi Hằng khản giọng.
“Trên đời này có chuyện gì mà Lâm thần y tôi không biết sao?”, Lâm Chính vẫn tỏ thái độ thản nhiên.
“Một tiểu tử thú vị”.
Lâm Chi Hằng gật đầu: “Đã vậy thì được, tôi và cậu đấu một trận. Nếu tôi thắng thì cậu phải giao phía Lâm Tử Yến cho tôi. Nếu tôi thua, tuỳ cậu xử lý!”
Lâm Chính không nói gì, bay lên trời cao giống như con chim yến bay vào khoảng không trên sườn núi.
“Khinh công tốt”.
Lâm Chi Hằng hô lên một tiếng rồi cũng nhảy vọt lên, đáp ở thiên không.
Nhóm người phía Cung Hỉ Vân, Tô Nhu vội vàng xuống xe quan sát.
Hai người đứng vững.
Lâm Chi Hằng lập tức vào thế, có điều anh ta chỉ vươn một tay về trước dò la, tay còn lại lại để phía sau.
“Sao vậy? Anh không ùng hết sức?”, Lâm Chính hỏi với giọng hiếu kì.
“Suy cho cùng thì cậu cũng là hậu bối, tôi nhường cậu”, Lâm Chi Hằng điềm tĩnh đáp.
“Vậy thì anh có lẽ phải hối hận rồi!”
Đôi mắt Lâm Chính lạnh dần, anh giơ một tay lên, tay còn lại xoa vào cánh tay.
Vù, vù, vù...
Một luồng ánh sáng loé lên, chỉ thấy trên cánh tay của anh có một từng châm màu bạc...
Lâm Chi Hằng thở gấp.
Lâm Chính gần như không định nương tay.
Vừa ra tay anh đã dùng toàn lực.
“Chuẩn bị xong chưa, chú Hằng?”, Lâm Chính lạnh giọng.
“Chú Hằng?”, Lâm Chi Hằng bất ngờ.