Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1106


trước sau

Lâm Chính chưa bao giờ sợ kẻ địch đông. Thực ra tới trình độ y võ như anh người đông không quyết định thế cục. Đó chỉ là con số mà thôi. Và anh cũng có thể giải quyết dễ dàng. 

Sau khi xuất chiêu Kỳ Lân Biến, tất cả những kẻ tiếp cận anh đều bay ra bốn phía, có những người do đập mạnh quá còn bất tỉnh. 

Sức chiến đấu này thật kinh người.Đám đông giật bắn mình, sợ hết hồn. 

“Lao lên tiếp”, Vạn đại sư lại hét lên. Thế là người của ông ta lại lao lên rầm rầm. 

“Thưa ông, có cần gọi thêm người không ạ?”, người bên cạnh thấy tình hình không ổn bèn lập tức cầm điện thoại bước tới và hỏi. 

“Gọi! Đương nhiên là phải gọi! Gọi hết người tới đây!”,Vạn đại sư gào lên. 

“Thưa ông gọi những ai ạ?”, người này thận trọng hỏi. 

“Gọi….tất…cả!”, Vạn đại sư hét vào tai người kia. Người này giật bắn mình, nhìn Vạn đại sư đang hừng hực lửa giận nên không dám chậm trễ. 

Nhiều chiếc xe nhanh chóng lái tới hội đấu giá. Một lúc sau, không gian được vây kín bởi người của Vạn đại sư. Tất cả đều lao về phía Lâm Chính. Đinh Mạo sợ tới mức run lẩy bẩy, co rúm lại không biết làm gì. 

Nam Cung Yết thì bật cười ha ha. 

“Lên hết cho tôi. Đánh phế tên họ Lâm đó! Ha ha! Đánh! Đánh mạnh vào”, Nam Cung Yết hét lớn. 

Thế nhưng anh ta hét càng lớn thì những người bị đánh bật ra càng nhiều. Khí tức của Lâm Chính hóa thành Kỳ Lân, điên cuồng táp bộ vuốt về phía những kẻ lao lên. Dù đối phương có đông tới mức nào, khí thế có khủng khiếp ra sao thì cũng không thể tiếp cận nổi Lâm Chính. 

“Đây là chân khí tạo thành kỳ lân. Thưa ông, thần y Lâm…đúng là kinh khủng. Chắc chắn cậu ta không phải là y võ bình thường”, người bên cạnh sững sờ khi nhìn cảnh tượng trước mặt bèn kêu lên. 

“Thật không ngờ nhiều người lầm như vậy. Thần y Lâm không chỉ là một y võ mà còn sở hữu võ kỹ tuyệt đỉnh. Cảnh giới võ đạo của cậu ta cũng rất cao. Cậu ta có thể đánh bại tới hai thiên kiêu, trở thành song lệnh thiên kiêu là có nguyên do cả. Hơn nữa với thực lực của cậu ta có khi còn đáng sợ hơn cả song lệnh thiên kiêu nữa”, Vạn đại sư nói bằng giọng khàn khàn. 

Người bên cạnh cũng ngạc nhiên: “Thưa ông, ý của ông là…thần y Lâm không đơn giản chỉ là một song lệnh thiên kiêu? Lẽ nào là…tam lệnh thiên kiêu sao?” 

Dứt lời, đến cả Vạn đại sư cũng bàng hoàng. 

“Ăn nói linh tinh. Tam lệnh thiên kiêu? Cậu tưởng trở thành thiên kiêu dễ như ăn kẹo hả?”, Vạn đại sư lấy lại bình tĩnh và quát lớn. Người kia nghe thế thì không dám nói gì nữa. 

“Chỉ cần đấu liên tục thì sẽ có lúc bị kiệt sức. Mọi người đừng thấy lúc này thần y Lâm vô địch mà sợ. Sớm muộn gì
cậu ta cũng sẽ mệt thôi. Chúng ta không ngừng tấn công thì thế nào cũng hạ gục được cậu ta. Tới khi đó chắc chắn tôi sẽ khiến thần y Lâm sống không bằng chết”. 

“Vạn đại sư anh minh!", người bên cạnh hô lên. 

Những kẻ lao lên đều bị đánh bay. Lúc này người của Vạn đại sư không còn lần lượt lao lên nữa mà lấy Lâm Chính làm trung tâm, bao vây anh. Đồng thời, họ đồng loạt chĩa nòng súng đen ngòm về phía anh và nã đạn. 

Pằng! Pằng…Đạn được bắn ra bay thẳng về phía Lâm Chính như một màn mưa. 

Lâm Chính không thể chạy thoát. Nhưng anh cũng không sợ, cứ đứng đó và gầm lên. 

Rầm! Kỳ Lân Biến bùng nổ, luồng sức mạnh ập về bốn phía. Đám đạn bắn ra bị ảnh hưởng bởi luồng sức mạnh nên tốc độ giảm đi nhiều. Khoảnh khắc sắp chạm vào Lâm Chính, chúng đồng loạt rơi xuống đất kêu rào rào. 

“Bắn! Bắn tiếp! Để xem sức mạnh của cậu ta tới đâu”, Vạn đại sư lại gào lên. 

Thế là đám đông lại nã đạn. Lâm Chính cũng không ngừng điều động khí tức. Một băng đạn dù có bắn hết thì cũng chưa làm gì nổi Lâm Chính. Thế là bọn họ đành phải dùng băng khác, lắp vào súng và bắn tiếp. 

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên xoay người, cơ thể bay bật lên. Hai tay anh mở rộng tạo thành một thế như múa võ giữa không gian. 

Vụt vụt! Vô số châm bạc phóng ra từ bàn tay anh, lao ra tứ phía. Một màn mưa bạc lấp lánh tỏa ra trong không gian. Trong nháy mắt, có tới hàng nghìn, hàng vạn tia sáng như thế bay vụt ra. 

Khi Lâm Chính đáp xuống đất thì những kẻ cầm súng kia đã bị bất động từ bao giờ. Vạn đại sư cũng trố tròn mắt: “Chuyện gì vậy?” 

“Các người đứng ngây ra làm gì? Nổ súng đi chứ! Tiếp tục bắn cho tôi”, ông ta gào lên. Nhưng những người kia như bị điếc. Vạn đại sư kinh hoàng, vội vàng nhìn kỹ bọn họ. Lúc này ông ta mới phát hiện ra bọn họ đều đã bị dính châm bạc. 

“Châm bạc phong huyệt!”, Vạn đại sư thất kinh. 

Lâm Chính quay người, đi về phía ông ta. Vạn đại sư tái mặt, vội vàng lùi về phía sau. Lâm Chính tìm tới ông ta rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện