Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1107


trước sau

"Ông chủ, mau rút thôi!". 

"Tên kia sắp đến rồi!". 

Người ở bên này vẻ mặt kinh hãi, vội vàng xông tới, muốn yểm hộ cho Vạn đại sư rút đi. 

Nhưng bọn họ vừa động đậy, Lâm Chính đã xông tới, quyền cước như bão táp mưa sa, nện vào người bọn họ. 

Bốp! Bốp! Bốp! 

Bọn họ bị đánh bay. 

Xung quanh Vạn đại sư lập tức trở nên trống hoác. 

Sắc mặt ông ta căng cứng, siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm Lâm Chính ở phía trước, chuẩn bị ra tay. 

Nhưng Lâm Chính lại dừng tay, chứ không phát động tấn công nữa. 

"Yên tâm đi, tôi sẽ không động đến ông, trước khi bọn họ gục xuống, tôi sẽ không động vào một sợi tóc của ông", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

"Tại sao?", Vạn đại sư nghi hoặc hỏi. 

"Bởi vì tôi muốn để ông mở mang tầm mắt, xem rốt cuộc người đông có thể đánh bại được tôi hay không". 

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó thân hình nhoáng lên, lướt qua Vạn đại sư, đánh về phía đám người đông đúc phía sau. 

Đồng tử của Vạn đại sư co lại, hơi thở run rẩy. 

Chẳng mấy chốc, phía sau ông ta vang lên những tiếng hét thảm thiết, rất nhiều bóng dáng bị đánh bay ra ngoài, xếp chồng đống lên nhau. 

Bịch bịch bịch... 

Tiếng đánh đấm nặng nề vang lên không dứt. 

Âm thanh đáng sợ khiến người ta nổi cả gai ốc. 

Vạn đại sư có chút run rẩy, sắc mặt trắng bệch. 

Ông ta chậm rãi quay lại nhìn phía sau. 

Mới nhìn một cái, ông ta đã như bị sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ. 

Đám người vốn đông đúc phía sau lúc này đã nằm ngang đổ dọc. 

Tất cả bọn họ đều nằm rên rỉ, không đứng dậy nổi nữa. 

Tuy bọn họ đều là võ sĩ, có thực lực không tồi, nhưng đứng trước Lâm Chính thì không chịu nổi một đòn. 

Ngược lại còn không sờ tới được góc áo của anh. 

Dưới thế tấn công nhanh mạnh như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy mình đang đối mặt với một con quỷ, sau khi nó xuất hiện thì mình liền bị nỗi đau thấu trời bủa vây, nằm bẹp một chỗ không bò dậy nổi... 

Lâm Chính nhanh chóng đánh ngã mấy trăm người. 

Những người còn lại bị khí thế mạnh mẽ và khủng khiếp của Lâm Chính dọa sợ, ai nấy lùi lại như điên, không dám xông tới nữa. 

Nam Cung Yết cảm thấy da đầu tê dại. 

Từ Thiên thì mừng rỡ như điên. 

"Không ngờ thần y Lâm lại lợi hại như vậy! Trời ơi, cậu ta còn là con người sao?", Đinh Mạo ngây người ra nhìn Lâm Chính đang đại sát tứ phương giữa đám người, đầu óc trống rỗng, không ngừng thì thào. 

"Hội trưởng Đinh, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta phải nhanh chóng bắt cậu ba ký hợp đồng này. Ký được hợp đồng thì chúng ta cũng sẽ có quyền chủ động", người ở bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở Đinh Mạo. 

Đinh Mạo rùng mình, lập tức hoàn hồn. 

"Cậu nói đúng, bây giờ phải xử lý xong hợp đồng trước đã. Chúng ta cũng coi như đã trở mặt với thế gia Nam Cung, bây giờ chỉ có thể đứng về phía thần y Lâm. Nếu có thể lấy được hợp đồng này, thì cả thần y Lâm và chúng ta đều được lợi". 

Đinh Mạo trầm giọng quát, rồi nói với Nam Cung Yết vẫn đang đờ đẫn: "Ấn cậu ta xuống cho tôi, ép cậu ta ký tên". 

"Vâng!". 

Đám người kêu lên, rồi tất cả xông về phía Nam Cung Yết. 

Nam Cung Yết run lên, lúc này mới hoàn hồn, liên tục lùi lại phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi. 

"Khốn kiếp! Đinh Mạo, ông muốn làm gì hả?". 

"Cậu ba, hợp đồng ngay đây, phiền cậu hãy mau ký tên đi. Nếu không ký được hợp đồng này, e là chúng tôi cũng khó ăn nói với thần y Lâm", Đinh Mạo lạnh lùng nói. 

"Xem ra ông đã quyết tâm muốn làm tay sai cho thần y Lâm! Được! Đinh Mạo, đây là con đường do chính ông chọn, không liên quan gì đến tôi, đến lúc thương hội Long Đằng của ông bị thế gia Nam Cung của tôi tiêu diệt thì ông đừng hối hận", Nam Cung Yết nghiến răng nghiến lợi nói. 

"Hối hận? Không ký được hợp đồng mấy trăm tỷ này thì tôi mới hối hận ấy. Cả Long Đằng của tôi cũng không đáng giá chừng này", Đinh Mạo quát lớn: "Ra tay!". 

"Lên!". 

Mọi người hò hét, xông tới định ấn Nam Cung Yết xuống đất. 

Nhưng Nam Cung Yết cũng không phải là hạng yếu ớt tay trói gà không chặt, anh ta gầm lên, giang rộng hai cánh tay, vung nắm đấm lên, giao thủ với các quyền sư của Đinh Mạo. 

Tuy bên Đinh Mạo đông người, nhưng lúc đánh nhau thì
cũng không làm gì được Nam Cung Yết. 

Mới giao thủ đã có bốn người bị Nam Cung Yết đánh cho ngã lăn ra đất. 

Nhưng Đinh Mạo không có vẻ gì là hốt hoảng, ngược lại còn lạnh lùng hừ một tiếng: "Người của thế gia Nam Cung quả nhiên không tầm thường, nhưng trước đó cậu đã bị thương, bây giờ lại đơn thương độc mã, thì có thể đánh bại được mấy người chứ? Cậu tưởng cậu là thần y Lâm sao? Xông lên!". 

Mọi người hò hét, càng đánh càng hăng. 

Nam Cung Yết liều mạng chống trả, nhưng ít khó địch lại nhiều, sao có thể chịu nổi thế tấn công đáng sợ như vậy chứ? Anh ta lùi lại liên tục, trên người cũng càng ngày càng nhiều vết thương. 

Anh ta đau đến mức mồ hôi đầm đìa, không nhịn được kêu lên: "Vạn đại sư, mau tới giúp tôi!". 

Sắc mặt Vạn đại sư trầm xuống, quát lớn: "Mau đi giúp cậu ba!". 

"Vâng, ông chủ!". 

Mấy tay đấm bên này xông tới giúp đỡ Nam Cung Yết, người của Đinh Mạo lập tức bị đánh lùi. 

"Đinh Mạo, ông nghĩ ông là cái thá gì hả? Dám giúp thằng khốn thần y Lâm kia! Được, ông muốn đối đầu với tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác! Người đâu, tiêu diệt luôn người của Đinh Mạo cho tôi! Sống chết đều không tha!", Vạn đại sư nổi giận đùng đùng, chỉ vào Đinh Mạo quát. 

Lập tức có gần trăm người bao vây đánh về phía Đinh Mạo. 

Đinh Mạo biến sắc, toàn thân run rẩy. 

Người của ông ta sao có thể so với người của Vạn đại sư chứ? 

Vạn đại sư là người luyện võ chuyên nghiệp, còn ông ta chỉ mời những vệ sĩ nghiệp dư. 

Có Vạn đại sư gia nhập, bên Đinh Mạo thua liểng xiểng, phải lùi lại không ngừng, đến mức không còn chỗ trốn. 

"Bắt Đinh Mạo lại cho tôi! Tôi phải tự tay giết ông ta!", sắc mặt Nam Cung Yết dữ tợn nói. 

Mọi người hùng hổ lao về phía Đinh Mạo. 

Mấy tâm phúc của Đinh Mạo liều mạng cản lại, nhưng không ích gì. 

Người của bọn họ không thể ngăn cản được tinh binh mãnh tướng của Vạn đại sư... 

Cùng đường, Đinh Mạo chỉ có thể cầu cứu Lâm Chính. 

"Thần y Lâm! Cứu... cứu tôi với!". 

Tiếng hét thảm thiết vang lên. 

Lâm Chính đang càn quét giữa đám người ngoảnh phắt lại, nhìn chằm chằm bên này. 

Đám người Nam Cung Yết run lên, chỉ thấy Lâm Chính điểm chân, rồi lao tới nhanh như chớp. 

"Hả?". 

Nam Cung Yết kinh hãi. 

"Cẩn thận!". 

"Cản lại! Mau cản anh ta lại!". 

Tiếng hò hét vang lên không dứt, nhưng vô ích. 

Bốp bốp bốp... 

Sau khi tiếp đất, Lâm Chính lại tung ra quyền cước nhanh như chớp, những người đứng xung quanh anh lập tức đổ rạp xuống, không đứng dậy nổi nữa. 

Nam Cung Yết tái mặt, hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất. 

"Có cần tôi lấy bút giúp anh không?", Lâm Chính lạnh lùng nhìn Nam Cung Yết, hỏi. 

Một câu nói đơn giản nhưng như sét đánh ngang tai, khiến Nam Cung Yết không thể chấp nhận được. 

"Giết! Giết thần y Lâm cho tôi!". 

Vạn đại sư gầm lên. 

Đám người lại ùa tới. 

Nhưng lần này, hình như Lâm Chính đã nổi lên ý định giết người. 

"Các người thực sự không sợ chết sao?". 

Anh trầm giọng quát. 

Chẳng khác nào dã thú rít gào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện