Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1108


trước sau

Tuy Lâm Chính có chiến lực vô song, khiến mọi người kinh hồn táng đảm. 

Nhưng từ lúc ra tay, anh vẫn luôn hạ thủ lưu tình, chỉ khiến những người này mất đi sức chiến đấu, không bò dậy nổi. Từ đầu đến giờ anh vẫn chưa dồn bọn họ vào chỗ chết. 

Hành động này cũng khiến bọn họ trở nên tự tin. 

Bọn họ nghĩ rằng... thần y Lâm sẽ không giết người. 

Cùng lắm là ngã xuống đất, rồi nằm viện mấy tháng, hình như cũng không có gì đáng sợ cả. 

Ai cũng có suy nghĩ như vậy. 

Lâm Chính cũng phát hiện ra. 

Lúc trước, sau khi anh đánh bại gần nghìn người, thì ánh mắt những người này tràn ngập sợ hãi. 

Nhưng sau khi đánh bại hai nghìn người, thì sự sợ hãi của bọn họ lại dần biến mất. 

Thay vào đó là sự bất cần. 

Nếu đã vậy thì nên cho bọn họ cảm nhận nỗi sợ hãi thực sự là như thế nào. 

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, rồi xông về phía đám người đang ùa tới kia. 

Lần này, quyền cước của anh không đơn giản chỉ là quật ngã bọn họ xuống đất nữa. 

Rắc! Rắc! Rắc! 

Có thể nghe thấy tiếng xương gãy vang lên khắp nơi. 

Sau đó là tiếng hét thảm thiết của mọi người. 

Có người bị đánh bay lên cao mấy chục mét rồi rơi xuống. 

Cũng có người bị đánh lún vào tường hoặc xuống đất, không rõ sống chết. 

Có người còn bị một quyền xuyên qua lồng ngực, hoặc một quyền đánh gãy tay chân. 

Tốc độ người ngã xuống chậm hơn rất nhiều, nhưng lần này, những người ngã xuống không còn sức đâu mà rên nữa. 

Hoặc là ngất xỉu, hoặc là... 

Vạn đại sư ngây người ra, khuôn mặt già nua tái đi vì kinh hãi. 

Tất cả những người đứng sau ông ta cũng đờ người, liên tục lùi lại, không dám tiến lên một phân. 

Lâm Chính dừng lại. 

Hai tay anh đã dính đầy máu tươi. 

Bầu không khí phảng phất một mùi kỳ dị. 

Hiện trường không đơn giản chỉ là hỗn loạn nữa... 

Vạn đại sư sửng sốt nhìn Lâm Chính. 

Chỉ thấy anh cất bước, tiếp tục đi về phía đám người. 

Bọn họ điên cuồng lùi lại, thậm chí còn lùi lại phía sau Vạn đại sư. 

"Các cậu làm cái gì vậy? Quay lại! Quay lại! Xông lên cho tôi! Các cậu đi đâu thế hả?", Vạn đại sư hoảng lên, lớn tiếng gào thét. 

Nhưng không ai dừng bước. 

Bọn họ đều bị thủ đoạn khủng khiếp của Lâm Chính làm cho sợ hãi. 

Cộng thêm thực lực mạnh mẽ của anh, lúc này bọn họ đã mất hẳn dũng khí đối đầu với anh. 

Đương nhiên, cũng có người trung thành với Vạn đại sư còn muốn chống chọi, nhưng Lâm Chính không cho bọn họ cơ hội. 

Anh lướt qua Vạn đại sư, xuống tay với những người cứng đầu kia. 

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã nằm im một chỗ, hiện trường chỉ còn những người đang hoảng loạn chạy trốn, không ai dám đối đầu với Lâm Chính nữa. 

Dưới đất người nằm la liệt. 

Không rõ sống chết. 

Máu tươi văng đầy lên tường, ướt sũng mặt đất. 

Gió nhẹ thổi qua. 

Thêm phần bi ai thê lương cho sự dữ tợn này. 

Lâm Chính thở hắt ra, không đuổi theo những người đang chạy trốn kia nữa. 

Những người còn ở lại trợn tròn mắt, ngây ra nhìn anh. 

Lâm Chính cất bước đi về phía Từ Thiên. 

Tất cả người của Từ Thiên đều sợ đến mức nhũn chân ngã ngồi xuống đất, có người còn ướt luôn quần. 

Đôi mắt Từ Thiên cứng ngắc, đứng đờ người ra, nhìn Lâm Chính đang đi tới, miệng há ra, không biết nên nói gì. 

Anh là thần y! 

Nhưng lúc này... anh cũng là đao phủ. 

Lâm Chính đứng trước
mặt ông ta, giơ bàn tay đầy máu kia lên. 

Từ Thiên vẫn chưa hiểu ý Lâm Chính, khi nhìn thấy ánh mắt anh mới hoàn hồn lại, vội vàng lấy khăn tay trong túi áo ra đưa cho anh. 

Lâm Chính lau máu trên tay, sau đó lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng. 

Từ Thiên vội vàng châm thuốc cho anh. 

"Vạn đại sư, còn ai nữa không? Gọi điện thoại bảo bọn họ đến đi". 

Lâm Chính bình thản nhìn Vạn đại sư đang hóa đá, hỏi. 

Ông ta rùng mình một cái, nhìn đám đàn em đang nằm dưới đất, sắc mặt tái mét, không còn lời nào để nói... 

"Đinh Mạo, ký tên chưa?", Lâm Chính nói với Đinh Mạo. 

Nam Cung Yết ở bên cạnh toàn thân run rẩy, cố gắng nhặt chiếc bút dưới đất lên, vừa xông về phía Đinh Mạo vừa gào lên: "Tôi ký! Tôi ký! Đinh Mạo, mau đưa hợp đồng cho tôi! Tôi ký! Tôi ký!". 

Lần này Nam Cung Yết đã bị dọa cho hồn vía lên mây. 

Không ngờ thần y Lâm lại có thực lực mạnh như vậy, ngay cả Vạn đại sư cũng không giải quyết được. 

Anh ta biết, nếu mình còn không ký, thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. 

Với thủ đoạn của thần y Lâm thì chắc chắn anh ta sẽ sống không bằng chết... 

Nam Cung Yết cầm bút, ký tên vào hợp đồng rồi ấn tay điểm chỉ. 

Đinh Mạo thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. 

Lâm Chính ném điếu thuốc xuống đất, tiến về phía Nam Cung Yết, bình thản nhìn anh ta. 

"Thần y Lâm, có thể... có thể tha cho tôi rồi chứ?", Nam Cung Yết run lẩy bẩy, ánh mắt đầy hoảng sợ hỏi. 

"Nếu là trước đó, thì đương nhiên tôi có thể để anh đi, nhưng bây giờ, sau khi anh ký xong hợp đồng, thì tôi vẫn phải tính toán món nợ giữa chúng ta", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

"Món nợ... giữa chúng ta?", Nam Cung Yết sửng sốt nhìn Lâm Chính, cơ thể càng run rẩy hơn: "Thần y Lâm, xin hãy tha... tha cho tôi, tôi... tôi... tôi không muốn chết..." 

Anh ta lắp bắp nói. 

Một người kiêu ngạo như anh ta, đã bao giờ nói những lời như vậy chứ? 

Nhưng bây giờ, anh ta không thể không nói. 

Bởi vì anh ta biết người đứng trước mặt mình... nói không chừng sẽ giết anh ta thật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện