Cô gái xinh đẹp tên là Tưởng Xà, chàng trai tên là Trường Anh, còn thiếu nữ kia tên là Thải Hồng.
Nhưng tên thật của thiếu nữ không phải là như vậy, cái tên này do mấy trưởng lão đặt, còn tên thật của cô ta thì không ai biết.
Trên con đường núi nhỏ.
"Tại sao các anh lại chặn đường cướp của ở đây?", Lâm Chính đưa mắt nhìn những người này, không nhịn được hỏi.
Bọn họ nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên lúng túng.
Nhưng rồi Trường Anh vẫn lên tiếng.
"Nói ra lại xấu hổ, sở dĩ chúng tôi cướp ở đây cũng là vì để sống".
"Để sống?".
"Phải, hầu hết những người ở ngoài núi đến đều mang theo nhiều thứ có ích, chúng tôi cướp họ là để giúp các sư đệ sư muội có thể tiếp tục sinh tồn ở núi Đông Hoàng", Trường Anh đáp.
"Ồ, bây giờ núi Đông Hoàng đã khốn cùng đến mức độ này, phải để các đệ tử nghĩ cách tồn tại sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
"Trong giáo đại loạn, rất nhiều quy tắc không còn tồn tại, Đông Hoàng Giáo bây giờ đã không còn là Đông Hoàng Giáo nữa, mà giống như chiến quốc. Chúng tôi phải dùng những thứ có ích cho võ giả để đổi lấy đồ ăn và thuốc men, chứ những thứ này ở trong giáo đã rất có hạn", Trường Anh thở dài nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, lặng lẽ gật đầu.
Sự hỗn loạn kéo dài đã gây ra sự bất công trong việc phân phối tài nguyên.
Lâm Chính tuyệt đối không tin rằng Đông Hoàng Giáo vì không có giáo chủ mà nghèo đến mức giáo chúng không có cơm ăn, không có thuốc dùng.
Thực ra không phải không có mà dùng, mà là sau hỗn loạn, việc phân chia tài nguyên đã không còn công bằng nữa.
Chắc chắn những trưởng lão và phe phái có thế lực lớn là chiếm nhiều lương thực, thuốc men và các lợi ích nhất. Còn những phe phái yếu hơn thì đương nhiên là cực kỳ thiếu thốn.
Chính vì vậy, đám người Trường Anh liền chặn đường cướp giật những người từ bên ngoài vào núi.
Thực ra Đông Hoàng Giáo có không ít giáo chúng làm như bọn họ.
Nếu không phải bị cuộc sống ép buộc, thì có ai muốn làm những việc cướp giật như vậy chứ?
Phải biết rằng, những người dám đến núi Đông Hoàng đều không phải hạng dễ dây vào...
Lâm Chính hỏi mấy câu xong cũng không nói gì nữa.
Trong lòng anh đã có tính toán.
E rằng phe phái của đám người Trường Anh, Tưởng Xà nằm áp chót trong Đông Hoàng Giáo.
Anh lặng lẽ đi theo bọn họ về phía Đông Hoàng Giáo.
Tưởng Xà thầm liếc Lâm Chính một cái, rồi sấn lại gần Trường Anh.
"Sư huynh, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách thôi".
"Nghĩ cách? Nghĩ cách gì?", Trường Anh nhìn cô ta hỏi.
"Sao nào? Sư huynh thực sự tin em, để tên này tham gia đại hội Đông Hoàng của chúng ta sao?", Tưởng Xà trợn mắt lên hỏi.
"Chẳng phải em đã nói vậy sao? Huống hồ thực lực của người này thực sự rất giỏi, anh định để sư phụ nói chuyện với anh ta. Nếu anh ta có thể tham gia thì thực lực của chúng ta chắc chắn sẽ tăng vọt", Trường Anh nhỏ giọng nói.
"Ngu ngốc! Đúng là ngu ngốc! Sư huynh yêu quý của em ơi, sao anh lại ngu ngốc như vậy cơ
chứ?", Tưởng Xà không khỏi than thở, vẻ mặt đầy bất lực và lo lắng.
Trường Anh ù ù cạc cạc.
"Việc này... Sư muội, ý em là sao?", Trường Anh vội hỏi.
"Anh cảm thấy thực lực của người này rất mạnh?".
"Lẽ nào em thấy anh ta rất yếu sao?".
"Không, mạnh, cực kỳ mạnh, e là chỉ cần một tay đã đủ đối phó với chúng ta rồi".
"Vậy em đang lo lắng điều gì?", Trường Anh nghi hoặc hỏi.
"Sư huynh, anh không so anh ta với mấy thiên tài tuyệt đỉnh kia sao?", Tưởng Xà hỏi.
Hơi thở Trường Anh như nghẹn lại, sắc mặt bỗng tái đi, dường như nghĩ tới chuyện vô cùng đáng sợ nào đó.
Mấy người kia... không thể gọi là thiên tài được! Mà là yêu nghiệt!
Có khi yêu quái cũng không bằng bọn họ...
"Sư huynh, người này mạnh thì có mạnh, nhưng cũng chỉ là mạnh hơn chúng ta thôi, nếu so với mấy người kia thì chỉ là con kiến. Nếu anh ta đại diện cho chúng ta tham gia, thì chỉ có chọc giận bọn họ và mấy trưởng lão thôi. Chờ đến khi một trong số bọn họ lên làm giáo chủ, thì chẳng phải sẽ tính món nợ này với chúng ta sao?", Tưởng Xà nói.
"Việc này...", Trường Anh ngập ngừng một lát, rồi gật đầu đồng ý.
"Chúng ta vốn là những người yếu nhất trong giáo, người khác có thể phản kháng, nhưng chúng ta thì không, bởi vì chúng ta không có tư cách. Trong giáo kị nhất là chuyện này, nếu bọn họ biết chúng ta dám mơ tưởng đến vị trí giáo chủ, thì chắc chắn sẽ trừng phạt chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ thảm cho mà xem", Tưởng Xà nói.
Trường Anh thở dài, nói nhỏ: "Vậy em định làm thế nào?".
"Dùng kế hoãn binh đi! Đại hội Đông Hoàng thì phe phái chúng ta chỉ tham gia cho có, chứ đừng nghĩ tới vị trí giáo chủ. Còn người này thì để em phản ánh với trưởng lão, tiến cử anh ta đến chỗ trưởng lão khác, đừng gây họa cho chúng ta là được".
"Được, cứ quyết định thế đi".
Trường Anh nói đầy kiên định.
Đi khoảng gần một tiếng, cuối cùng những người này cũng đi chậm lại.
Lâm Chính cũng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy phía trước xuất hiện một khe núi hẹp.
Ở khe núi có không ít người ăn mặc chải chuốt.
Trên ngọn núi nhỏ bên cạnh... là ba chữ cỡ lớn màu vàng rực.
Đông Hoàng Giáo!
Vô cùng khí thế, huy hoàng hùng tráng!
"Đây chính là Đông Hoàng Giáo sao?".
Lâm Chính thì thầm đầy cảm khái.