"Anh Lâm, lát nữa vào trong mong anh đừng nói lung tung, cũng đừng nhìn lung tung người khác. Có những cường giả không cho phép người khác nhìn thẳng, anh cứ đi theo chúng tôi là được, được không?", Tưởng Xà xoay người lại, dặn dò Lâm Chính.
"Ừ", Lâm Chính gật đầu.
Mọi người tiến về phía trước.
"Đứng lại!".
Một tiếng quát vang lên.
Mấy giáo chúng Đông Hoàng Giáo canh giữ ở cửa quát đám Tưởng Xà, Trường Anh, Thải Hồng lại.
"Mấy người đi đâu vậy?", người dẫn đầu nói với thái độ vô cùng cao ngạo.
Tưởng Xà hiểu ra, lập tức đi tới, nhét một gói nhỏ vào tay người kia.
Đám đệ tử giữ núi lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Vẫn là Tưởng Xà sư muội hiểu chuyện!".
Đệ tử giữ núi kia mỉm cười, rồi mở túi ra xem.
Mới nhìn một cái, nụ cười của hắn đã lập tức biến mất.
"Đây là cái quái gì vậy? Cô lấy mấy thứ vớ vẩn này ra để bố thí đấy à?".
Hắn nói xong liền ném luôn chiếc túi xuống đất.
Đám người Trường Anh, Thải Hồng đều tỏ vẻ lúng túng.
Trường Anh cố nặn ra một nụ cười, nói: "Thạch sư huynh, thật là ngại quá, hôm nay chúng tôi cũng không có thu hoạch gì, chỉ có chút này, mong sư huynh hiểu cho".
“Hiểu cho? Mẹ kiếp, ông đây hiểu cho các cậu thì ai hiểu cho tôi? Tôi nói cho cậu biết, trong giáo đã hạ nghiêm lệnh nhiều lần, đệ tử trong giáo không được rời khỏi Đông Hoàng Giáo, bây giờ các cậu đang ở ngoài giáo chính là làm trái giáo quy. Muốn vào cũng được, nếu các cậu ngoan ngoãn chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy thì có thể vào”.
Dứt lời, người được gọi là Thạch sư huynh kia phất tay, tránh khỏi con đường dẫn vào trong giáo.
Đám người Trình Anh không ai dám đi tới một bước.
Bọn họ trợn tròn hai mắt, nhìn con đường trước mặt với vẻ sợ hãi.
Ai nấy đứng im bất động.
Sự trừng phạt của giáo quy?
Dù là ai cũng biết tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu chấp nhận sự trừng phạt của giáo quy, e rằng không chết cũng bị lột một lớp da…
Trình Anh và Tưởng Xà cúi đầu.
Thải Hồng trốn ở phía sau, không nói lời nào.
Không ít người siết chặt nắm tay, vừa sợ vừa tức.
Sợ là sợ giáo quy.
Tức là vì đám đệ tử giữ núi ăn thịt người còn không nhả xương này.
Ai nấy đều rất bối rối.
Mấy đệ tử giữ núi kia ai nấy vênh mặt ưỡn ngực, kiêu ngạo nhìn những người này, kiên nhẫn chờ câu trả lời của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Bọn họ muốn gì?”.
Trình Anh sửng sốt, ngoảnh sang nhìn, mới nhìn thấy Lâm Chính bước tới.
“Thứ gì có ích cho các võ giả luyện công thì bọn họ đều muốn”, Trình Anh nhỏ giọng đáp.
“Vậy thì thảo dược có thể giúp người ta hoạt huyết mở mạch, cường thân kiện thể cũng được nhỉ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là được rồi, nhưng thảo dược ở xung quanh núi Đông Hoàng chúng tôi đã bị hái hết rồi, đâu còn thảo dược phù hợp cho việc tu luyện của võ giả chứ?”, Trình Anh lắc đầu nói.
Lâm Chính lấy một chiếc túi nhỏ trong túi áo ra, đưa cho đệ tử giữ núi kia.
Thạch sư huynh liếc nhìn Lâm Chính, cũng không quan tâm người lạ mặt này là ai, giật lấy chiếc túi rồi mở nó ra.
“Cái gì? Đây… đây là Kỳ Tâm Thảo?”, Thạch sư huynh trợn tròn hai mắt, kêu lên thất thanh.
“Kỳ Tâm
Thảo?”.
“Trời ơi, Thạch sư huynh, huynh không nhầm đấy chứ?”.
“Bọn họ đưa cho chúng ta bảo bối như vậy sao?”.
“Không thể nào!”.
Các đệ tử giữ núi xung quanh đều xúm lại, kêu lên kinh ngạc.
Đám người Tưởng Xà cũng tỏ vẻ kinh ngạc, tất cả đều quay sang nhìn Lâm Chính.
“Anh Lâm, anh… anh cho bọn họ Kỳ Tâm Thảo sao?”.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính hỏi với vẻ kỳ quái.
“Trời ơi, sao anh lại đưa thảo dược cấp chí bảo như thế này cho bọn họ chứ?”.
“Anh Lâm, anh bị điên à?”.
Bọn họ tức giận oán thán, muốn lấy lại Kỳ Tâm Thảo, nhưng miếng thịt đã ném đi rồi, còn mong con chó nhả ra sao?
“Được rồi, mấy người đừng nói nữa, chẳng phải chỉ là một bông Kỳ Tâm Thảo sao? Chúng ta mau vào thôi”, Lâm Chính bình thản nói.
Loại thảo dược này đương nhiên anh không quan tâm rồi.
Nhưng mọi người đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt như nhìn một kẻ phá gia chi tử.
“Mấy vị sư huynh, chúng tôi có thể vào rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Vào được, vào được! Các cậu nói gì thế? Đây là Đông Hoàng Giáo, là nhà của các cậu mà, các cậu về nhà mà còn không được vào sao? Mau mau mau, mời vào trong!”, Thạch sư huynh nói rất nhiệt tình.
Đám người thuận lợi vào được Đông Hoàng Giáo.
Nhưng trừ Lâm Chính ra, dường như không ai vui vẻ.
Bọn họ cứ cảm thấy mình đã bị thiệt…
Nhưng đây là đồ của Lâm Chính, nên bọn họ cũng không nói được gì.
Men theo hẻm núi vào trong, liền nhìn thấy một con đường nhỏ dài thông vào trong ngọn núi lớn.
Lấy núi làm giáo, chính là Đông Hoàng.
Giáo phái này quả nhiên phi phàm.
Thảo nào nó lại trở thành đại giáo siêu cấp trong lòng vô số người, tuy hiện giờ đã sa sút, nhưng căn cơ thì vẫn còn đó…
Lâm Chính thầm nghĩ.
Vốn tưởng rằng anh sẽ men theo con đường này đi đến cuối, vào tận khu vực trung tâm của Đông Hoàng Giáo, nào biết đi được một nửa, thì Trình Anh dẫn đường đột ngột rẽ hướng, men theo một con đường nhỏ trèo lên trên.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã dừng trước một miếu đường cũ nát ở một nơi vắng vẻ hẻo lánh…
“Đến rồi!”, Trình Anh cười nói.
Lâm Chính nhìn miếu đường cũ nát trước mặt.
Trên miếu đường treo ba chữ lớn.
“Thanh Hà Đường!”.