Tất cả mọi người của đội trật tự nghe thấy thế đều sửng sốt.
Long Tinh Hồng cũng có chút bất ngờ.
Cô ta nói cái gì vậy?
Cô ta từ chối đội trật tự? Hay là… khiêu khích đội trật tự?
Không ít người cau mày.
Lâm Chính bình thản nhìn về phía Trịnh Đan.
Chỉ thấy Trịnh Đan lặng lẽ di chuyển bước chân, chậm rãi né xa Lâm Chính, nhưng miệng thì vẫn nói.
“Long sư tỷ, Lâm sư huynh của chúng tôi đã nói rồi. Anh ấy muốn lấy nhẫn Đông Hoàng, không lấy được nhẫn thì anh ấy sẽ không chịu rời khỏi đây. Bất cứ ai dám có ý đồ với nhẫn thì đều là kẻ thù của anh ấy. Thế nên… thế nên chúng tôi không thể đi được! Ít nhất… ít nhất anh ấy không thể về được”, Trịnh Đan dè dặt nói.
Mọi người lập tức nổi giận.
“Thằng oắt này từ đâu đến mà lại ngông cuồng như vậy?”.
“Cũng không nhìn lại xem mình có tài cán gì! Dựa vào cậu mà cũng đòi lấy nhẫn Đông Hoàng? Cậu tưởng đây là cỏ dại ven đường, muốn hái là hái sao?”.
“Oắt con, đúng là chán sống mà!”.
“Cậu mà cũng xứng mơ tưởng đến nhẫn Đông Hoàng sao? Một cái tát của ông đây cũng có thể đập chết cậu rồi!”.
“Cút! Cút ngay cho khuất mắt tao!”.
“Nếu còn dám ra vẻ, có tin tao đánh chết mày không?”.
Một số người lập tức đứng ra chỉ tay vào mặt Lâm Chính chửi bới.
Sắc mặt Long Tinh Hồng cũng rất lúng túng.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, hừ một tiếng: “Lâm sư đệ, cậu có biết nhẫn Đông Hoàng là gì không mà đòi lấy? Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi!”.
Lâm Chính nhìn Trịnh Đan một cái đầy sâu xa, rồi ngoảnh sang nói: “Long sư tỷ, nếu tôi đã đến đây thì đương nhiên là đã có tính toán. Thực ra Trịnh Đan nói đúng, tôi đến là vì nhẫn Đông Hoàng, ai ngăn cản tôi, tranh giành với tôi, thì đều là kẻ thù của tôi”.
“Láo toét!”, một người đàn ông mặt đầy râu nổi trận lôi đình, gầm lên một tiếng, chỉ vào Lâm Chính chửi bới: “Ý của cậu là đội trật tự chúng tôi là kẻ thù của cậu?”.
“Các anh muốn lấy nhẫn Đông Hoàng sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Thừa lời, lấy nhẫn cũng là một trong những nhiệm vụ của đội trật tự chúng tôi, hiểu chưa?”, người đàn ông tức giận nói.
“Vậy thì anh nói đúng rồi đấy”.
Lâm Chính nói: “Các anh quả thực chính là kẻ thù của tôi”.
Trịnh Đan há hốc miệng, thế mà cũng dám nói.
“Cậu…”
Tất cả mọi người tức sôi máu lên.
Một số người tính tình nỏng nảy còn định xông tới cho Lâm Chính một trận.
“Dừng tay! Các cậu làm gì thế hả? Muốn làm trái quy định của đội sao?”.
Long Tinh Hồng quát khẽ.
“Nhưng sư tỷ… thằng oắt này ngông cuồng quá”, có người không cam lòng nói.
“Cậu ta ngông cuồng thì kệ cậu ta, tôi thấy sư đệ này rất lạ mặt, chắc là mới gia nhập Đông Hoàngg chúng ta, cũng không hiểu rõ về Đông Hoàngg, nên nói những lời không suy nghĩ, các cậu chấp cậu ta làm gì?”, Long Tinh Hồng nhỏ giọng nói.
“Vậy ý của sư tỷ là…”
“Người này không biết gì, mới vào giáo ta, thực lực kém cỏi. Nếu cậu ta không chịu rời khỏi đại hội, thì cứ dẫn theo cậu ta, phái người để ý”, Long Tinh Hồng nói.
“Sư tỷ, việc này…”
“Thằng oắt ngông cuồng như vậy, chúng ta còn quan tâm đến cậu ta làm gì? Cậu ta không chịu đi thì cứ kệ ở đây đi!”.
Có người tức giận nói.
Nhưng thái độ của Long Tinh Hồng rất kiên quyết và nghiêm
khắc.
“Các cậu có ý gì hả? Dự tính ban đầu của đội trật tự chúng ta là gì? Duy trì trật tự trong giáo, giữ gìn thực lực trong giáo. Bây giờ đại hội đã bắt đầu, mỗi giờ mỗi khắc đều có người của giáo ta chết, chúng ta phải ngăn cản tất cả mọi chuyện, có thể cứu được ai thì cứu. Vứt Lâm sư đệ ở nơi hoang vu hẻo lánh này? Như vậy chẳng phải là làm trái tôn chỉ của đội trật tự sao?”, Long Tinh Hồng nói.
Bọn họ đều á khẩu.
“Lâm sư đệ, cậu đi theo chúng tôi, không có ý kiến gì chứ?”.
Lâm Chính trầm mặc một lát, bỗng lên tiếng hỏi: “Các cô có biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu không?”.
Câu hỏi này khiến Long Tinh Hồng trở tay không kịp.
“Tôi không biết”, Long Tinh Hồng bình thản đáp.
Lâm Chính im lặng nhìn cô ta chằm chằm, rồi lại lén nhìn Trịnh Đan.
Lúc này, vẻ mặt Trịnh Đan có chút hoảng hốt.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu bây giờ các cô đang xuất phát đến chỗ nhẫn Đông Hoàng, thì tôi có thể đi theo các cô”.
“Tìm được nhẫn Đông Hoàng thì đại hội sẽ kết thúc, mọi sự giết chóc cũng dừng lại, thế nên lấy được nhẫn là mục tiêu hàng đầu hiện giờ của chúng tôi”, Long Tinh Hồng nói.
“Nếu Long sư tỷ không biết vị trí cụ thể của nhẫn Đông Hoàng, thì hãy để Trịnh sư muội của tôi dẫn các cô đi”, Lâm Chính chỉ vào Trịnh Đan, nói.
“Ồ, Trịnh sư muội biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu sao?”.
“Cô ta nói là… cô ta biết!”.
Lâm Chính bình thản nhìn Trịnh Đan.
Sắc mặt Trịnh Đan lập tức trở nên trắng bệch, ngã ngồi xuống đất.
Cô ta vốn muốn khiêu khích đội trật tự và Lâm Chính, để bọn họ đánh nhau, kết quả bây giờ đội trật tự lại trở thành công cụ để kiểm tra xem cô ta nói thật hay nói dối.
Vừa rồi Long Tinh Hồng do dự như vậy, chắc chắn là đã biết một số chuyện về vị trí của nhẫn Đông Hoàng.
Bây giờ Lâm Chính bảo Trịnh Đan dẫn đường cho Long Tinh Hồng thì chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Bị úp ngược rồi!
Trịnh Đan run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.
Cô ta biết, một khi để Lâm Chính biết cô ta lừa dối anh, thì chắc chắn anh sẽ trả thù.
“Trịnh sư muội, sao thế? Còn không mau dẫn đường đi?”, Lâm Chính quát khẽ.
“Được… được…”
Trịnh Đan nuốt nước bọt, run lập cập đứng lên…
Không ai nhìn thấy, một tay cô ta đã lặng lẽ sờ vào hông.
Ở đó giắt một con dao găm sáng loáng…