Dưới sự ép buộc của Lâm Chính, Trịnh Đan đành phải đi trước dẫn đường, đưa người của đội trật tự đến nơi mà cô ta nói là vị trí của nhẫn Đông Hoàng.
Cả nhóm người tiến về phía trung tâm núi Đông Hoàng.
Chưa cần biết Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng ở đâu hay không, riêng việc đi về phía trung tâm thì chắc chắn là đúng hướng rồi.
Long Tinh Hồng cứ nhìn chằm chằm Trịnh Đan, rồi lại lặng lẽ nhìn Lâm Chính, có chút nghi hoặc.
Nhưng Long Tinh Hồng không để ý thấy Lâm Chính vẫn luôn quan sát vẻ mặt mình.
Anh tin chắc Long Tinh Hồng biết vị trí của nhẫn Đông Hoàng, nhưng cô ta cố ý không nói, để tránh gặp phải rắc rối.
Lâm Chính định dùng Long Tinh Hồng để thăm dò xem rốt cuộc Trịnh Đan có biết vị trí của nhẫn không.
Dù sao anh cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào Trịnh Đan.
Cả đường đi vô cùng yên bình.
Có đội trật tự ở đây, ai gặp bọn họ giữa đường cũng phải lùi bước tránh mặt, không dám chọc vào.
Mọi người không gặp trở ngại gì.
Vòng qua hai ngọn núi liên tiếp, cứ thế đi tới trước một con sông lớn ở phần bụng dãy núi.
Con sông này nối với một thác nước lớn ở phía Tây núi Đông Hoàng, nước chảy rất xiết, bên dưới còn có đá ngầm, người bình thường muốn qua sông thì cực kỳ khó khăn.
Nhưng dù sao ở đây cũng toàn là những người biết võ, muốn qua sông cũng không khó.
Chỉ có điều võ giả dù sao cũng không phải là thần tiên, không thể bay qua được, nên phải tìm chỗ nước nông.
Nhưng đúng lúc này, Trịnh Đan bỗng kêu lên.
“Lâm sư huynh, Long sư tỷ, chúng ta có thể men theo con sông này lên thượng nguồn, ở thượng nguồn có một chỗ hẹp, với lực chân của mọi người thì hoàn toàn có thể nhảy sang bờ bên kia”.
“Thật sao?”.
“Đương nhiên rồi”, Trịnh Đan lớn tiếng đáp.
“Được rồi, dẫn đường đi”.
Mọi người xôn xao chạy về phía thượng nguồn.
Quả nhiên.
Ở thượng nguồn quả thực có một chỗ hẹp, khoảng bảy tám mét, với lực chân của người luyện võ thì miễn cưỡng có thể nhảy sang bờ bên kia.
Một đệ tử việc nhân đức không nhường ai, nhảy sang bờ bên kia đầu tiên, sau đó quay lại giơ ngón tay cái với mọi người.
Những người khác thấy vậy cũng lần lượt nhảy theo.
Lâm Chính nhanh chân, cũng qua sông trước.
Long Tinh Hồng ở lại cuối cùng.
Nhưng khi tất cả mọi người đều đã qua, mới thấy hai người Trịnh Đan và Long Tinh Hồng vẫn còn ở bên kia.
“Sư tỷ, chị qua trước đi”, Trịnh Đan cười nói.
“Không cần đâu, cô qua trước đi, để tôi xem nếu có gì bất trắc thì còn có thể giúp cô”, Long Tinh Hồng nói.
“Nhưng… sư tỷ, tôi… tôi hơi sợ”, Trịnh Đan run giọng nói.
“Có gì mà phải sợ chứ? Cũng không xa lắm, lực chân mạnh chút là có thể nhảy qua được”.
“Sư tỷ, tôi thực lực yếu ớt… Nếu không nhảy qua được mà rơi xuống dưới thì phải làm sao? Nước sông chảy xiết như vậy, nếu rơi xuống thì chẳng phải sẽ mất mạng sao?”, Trịnh Đan có chút sợ hãi nói.
“Nếu vậy thì để tôi đưa cô qua, lại đây”, Long Tinh Hồng nói.
“Sư tỷ, như vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Trịnh Đan dè dặt hỏi.
“Đương nhiên là không rồi”, Long Tinh Hồng cười đáp: “Lẽ nào cô không tin vào thực lực của sư tỷ sao?”.
“Vậy… thôi được rồi…”
Trịnh Đan gật đầu, đi bước nhỏ, dần tiến lại gần Long Tinh Hồng.
Sau khi Trịnh Đan lại gần, Long Tinh Hồng liền chìa tay ra ôm lấy cô ta.
“Ôm chặt lấy tôi!”, Long Tinh Hồng nói.
“Vâng, sư tỷ!”.
Trịnh Đan gật đầu, hai tay ôm lấy cái cổ trắng nõn của Long Tinh Hồng.
Long Tinh Hồng lập tức phát lực, nhảy qua sông.
Nhưng vừa chuẩn bị nhảy thì toàn thân cô ta bỗng khựng lại.
Mọi người ở bờ đối diện cũng ngây ra.
Chỉ thấy một tay vòng qua cổ Long Tinh Hồng của Trịnh Đan lúc này đang cầm một con dao sáng loáng, dí vào cổ cô ta.
Hai bên bờ sông bỗng chốc trở nên im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Trịnh Đan.
Long Tinh Hồng cũng không dám động đậy.
“Trịnh Đan, cô làm cái gì vậy?”, Lâm Chính nhíu mày quát lớn.
“Không làm gì cả, Lâm sư huynh, tôi chỉ muốn ở cùng Long sư tỷ thêm một lát nữa thôi”, Trịnh Đan nhếch môi, mỉm cười nói.
Nhưng câu nói này lại khiến tất cả mọi người nổi giận.
“Trịnh Đan! Mau bỏ dao xuống!”.
“Nếu cô dám động đến một sợi tóc của Long sư
tỷ, thì tôi sẽ băm vằm cô!”.
“Cô chán sống rồi sao? Mau thả Long sư tỷ ra!”.
“Trịnh Đan! Cô có nghe thấy gì không?”.
Mọi người la hét, ai nấy xông đến bờ sông, định nhảy sang.
Nhưng Trịnh Đan lại quát: “Tất cả dừng lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết sư tỷ của các anh!”.
Những người kia khựng lại, trừng mắt nhìn Trịnh Đan.
“Cô… cô đừng có làm bừa!”.
Tiếng kêu vang lên.
Ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn Trịnh Đan chằm chằm, suy nghĩ xem cô ta có mục đích gì.
“Trịnh sư muội, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?”, Long Tinh Hồng có vẻ rất bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
“Sư tỷ, tôi không muốn làm gì hết, tôi chỉ muốn chị ngoan ngoãn đứng im, đừng giở trò gì, tôi đảm bảo chị sẽ được bình an vô sự, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Trịnh Đan mỉm cười đáp.
Long Tinh Hồng nhíu mày.
Những người ở bờ bên kia ai nấy đều sốt ruột muốn chết.
Cách một con sông, bọn họ không có cơ hội để cứu Long Tinh Hồng.
Cho dù là Lâm Chính thì cũng không thể giải quyết tình huống này.
“Trịnh Đan! Cô có điều kiện hay yêu cầu gì thì mau nói đi!”, đúng lúc này, một đệ tử lớn tiếng nói.
“Ha ha, yên tâm đi, tôi cũng không có yêu cầu gì hà khắc, tôi chỉ muốn các anh giúp tôi giết một người!”, Trịnh Đan nheo mắt cười đáp.
“Giết người?”.
Ai nấy giật thót trong lòng.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia lạnh lùng.
“Cô muốn chúng tôi giết ai?”, người kia lại quát hỏi.
“Tôi muốn các anh giết Lâm sư huynh của tôi”, Trịnh Đan cười nói.
“Lâm sư huynh?”.
“Đúng, chính là người đứng giữa các anh đó!”.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Chính…
“Cái gì?”.
“Cô… cô muốn chúng tôi giết anh ta?”.
“Chẳng phải… chẳng phải các cô quen biết nhau sao?”.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Đừng nhiều lời nữa, mau ra tay đi!”, Trịnh Đan quát, rồi dí con dao găm trong tay vào cổ Long Tinh Hồng.
Lưỡi dao sắc nhọn lập tức cứa rách cần cổ trắng nõn của cô ta.
Máu rươi rỉ ra.
Ai nấy đều biến sắc.
“Cô… đừng có làm bừa!”.
“Chúng tôi nghe cô! Chúng tôi nghe cô!”.
Những tiếng kêu đầy lo lắng vang lên.
Một số người đã rút kiếm ra, tiến về phía Lâm Chính.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, nhưng ánh mắt đầy sát khí.
“Đây chính là cách của cô sao, Trịnh Đan?”.
“Lâm sư huynh! Anh cũng ngây thơ quá! Vậy mà lại tin tôi thật. Ha ha, anh đúng là ngây thơ đến mức đáng yêu, tôi nói khéo mấy câu đã lừa được anh, đầu óc của anh đơn giản thật đấy. Lần này e là không ai có thể cứu được anh nữa rồi”, Trịnh Đan nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, mỉm cười nói.
“Thứ cho tôi nói thẳng, những người này chưa chắc có thể giết được tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi biết, nhưng mục đích của tôi không phải là giết anh!”, Trịnh Đan nheo mắt nói.
“Ồ?”.
Lâm Chính rất ngạc nhiên: “Vậy thì mục đích của cô là gì?”.