“Chuyện gì thế này?”, Liễu Thị Phụng trợn mắt há mồm.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng cũng há hốc miệng.
Tô Mạc Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc chấn động.
Còn xung quanh thì đã xôn xao từ lâu.
Không ai dám tin vào mắt mình.
Tất cả mọi người đều dán mắt vào bàn tay kia.
Đó là… tay của Lâm Chính sao?
Nhưng… tại sao bàn tay đó vẫn còn lành lặn?
Chẳng phải anh nên bị đè chết rồi sao?
Hơn nữa, bàn tay anh là có chuyện gì vậy?
Gò đất sau khi được nén chặt cứng đến mức nào chứ? Ngay cả Thiếu Hải cũng phải dùng hết sức mình mới đâm xuyên được kiếm qua, vậy mà bàn tay này… lại có thể thò ra khỏi đó được…
Mọi người mắt chữ A mồm chữ O, kinh ngạc không nói nên lời, thậm chí… còn có cảm giác sợ hãi sâu sắc.
Thiếu Hải cũng kinh hãi, nhìn bàn tay đang chộp lấy thanh kiếm của mình, da đầu tê dại.
Bàn tay này được làm bằng sắt sao?
Người bình thường đừng nói là cầm kiếm như vậy, cho dù ngón tay chỉ lại gần thôi thì đã bị kiếm khí xung quanh thanh kiếm cắt đứt rồi.
Nhưng người này thì không.
Keng!
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Thiếu Hải chỉ cảm thấy cánh tay mình chấn động, phải lùi lại mấy bước.
Đến khi ông ta hoàn hồn, thì thanh kiếm kia đã bị gãy.
Bị bàn tay thò ra khỏi gò đất kia bẻ gãy.
Mọi người xung quanh không khỏi hít vào khí lạnh.
Thiếu Hải vô cùng kinh hãi.
“Sư phụ!”.
Trịnh Đan phản ứng cực nhanh, vội vàng kêu lên.
Thiếu Hải rùng mình một cái, lập tức hiểu ý của Trịnh Đan. Ông ta khẽ gầm một tiếng, rồi lại cầm thanh kiếm gãy kia lên, đâm vào gò đất.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang bị kẹt ở trong, không thể hoạt động bình thường được.
Nếu không nhân lúc này giết anh, thì tiếp theo sẽ gặp rắc rối to.
Đôi mắt Thiếu Hải nhìn chằm chằm vào gò đất kia, nhanh chóng lấy đà, cả người như một trận cuồng phong, lao về phía đó, đồng thời hai tay nắm chặt thanh kiếm gãy, đâm mạnh vào gò đất.
Dường như Lâm Chính cũng ý thức được tình hình bên ngoài, bàn tay đang thò ra vung mạnh lên.
Vèo!
Đoạn kiếm gãy trong tay anh lập tức bay về phía Thiếu Hải.
Chẳng khác nào ngôi sao băng xé rách đêm đen, đâm thẳng vào tim Thiếu Hải.
Thiếu Hải nhìn đoạn kiếm gãy đang bay tới, không hề hoảng sợ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta bỗng gầm lên.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Ầm!
Một luồng khí thế cuồng bạo lập tức phát ra khỏi người Thiếu Hải.
Đoạn kiếm gãy kia bị chấn động vỡ vụn thành muôn vàn mảnh còn nhỏ hơn hạt gạo.
“Cái gì?”.
Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng vội vàng nhìn.
Phát hiện lúc này, uy thế của Thiếu Hải đã ngút trời.
Một luồng khí lưu mỏng manh quấn quanh người ông ta.
Có sự bảo vệ của luồng khí lưu này, bất cứ người nào hay vật nào lại gần Thiếu Hải, đều sẽ bị chấn động tan xác, chết không kịp ngáp.
Đây chính là Đông Hoàng Hoàn Vũ?
Đây chính là thần công vô thượng của Đông Hoàng Giáo?
Mọi người không dám chớp mắt, quên cả hít thở.
Bịch! Bịch! Bịch!
Thiếu Hải giậm chân, khiến mặt đất rung lên bần bật.
Lúc này, ông ta như một con mãnh thú đang lao như bay, không thể khống chế, không thể đỡ được.
Dưới sự gia trì của Đông Hoàng Hoàn Vũ, Lâm Chính không thể đỡ nổi cú tấn công này.
Nếu anh tóm thanh kiếm gãy này, thì tay anh sẽ bị nát vụn.
Lần này Lâm Chính sẽ tiếp chiêu kiểu gì đây?
Bị nhốt trong gò đất, anh
không thể tránh được, cũng không thể động đậy được.
Cho dù bây giờ anh có thể chui ra khỏi gò đất này thì cũng vô dụng.
Bởi vì thanh kiếm gãy kia… đã đâm tới.
Vù vù vù…
Gò đất bị luồng khí lưu đáng sợ của Đông Hoàng Hoàn Vũ làm cho rung lên.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị càn quét.
Cực kỳ khủng khiếp!
Cuối cùng!
Phập!
Thanh kiếm gãy kia đâm thẳng vào gò đất, ngập đến tận chuôi, đến khi không đâm vào được nữa mới dừng lại.
Sau đó rút mạnh ra.
Phụt!
Máu tươi phun ra.
Tất cả người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều chứng kiến cảnh tượng này.
Ai cũng biết, thanh kiếm gãy này đã đâm trúng Lâm Chính.
Với vị trí này… e là đã đâm trúng tim!
Bị đâm xuyên tim, trừ khi là thần tiên, chứ không ai có thể sống nổi.
Da đầu mọi người tê dại, lặng lẽ đứng nhìn.
Xung quanh im phăng phắc.
“Tốt!”.
Cuối cùng, Trịnh Đan kích động kêu lên: “Sư phụ vạn tuế!”.
“Chết rồi! Anh ta chết rồi!”.
“Ha ha ha, sư phụ lợi hại quá! Vạn tuế!”.
“Thắng rồi!”.
Người của Cổ Linh Đường hoan hô ầm ĩ, vô cùng kích động.
Nhát kiếm này đã lấy mạng Lâm Chính.
“Kết thúc rồi!”.
Thiếu Hải cũng thở phào, tảng đá trong lòng được hạ xuống.
Trước đó ông ta quả thực có chút hoảng hốt.
Dù sao Lâm Chính có thể dựa vào một bàn tay mà xuyên qua gò đất này, thực sự quá đáng sợ.
Nhưng kết quả vẫn tốt đẹp.
Trúng nhát kiếm này, anh chết là cái chắc!
Thiếu Hải xoay người lại, định xem vẻ mặt đặc sắc của đám người Tô Mạc Vân.
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một tiếng động lạ vang lên.
“Hử?”.
Thiếu Hải quay lại, nhìn gò đất với ánh mắt kỳ quái.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Một chỗ trên gò đất nứt ra, lại một bàn tay nữa thò ra, túm chặt lấy cổ Thiếu Hải.
Cổ ông ta lập tức biến dạng.
Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta gần như không thể hít thở, lại càng không thể phát ra âm thanh.
“Cái gì?”.
Ai nấy trố mắt ra nhìn.
Chỉ thấy gò đất trước mắt đang dần nứt ra, từng cục bùn đất chậm rãi rơi xuống, để lộ ra Lâm Chính ở bên trong.
Toàn thân anh đầy đất.
Lồng ngực có một cái lỗ đầm đìa máu tươi…