Cái lỗ này trông rất đáng sợ.
Máu tươi vẫn đang chảy, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là cái lỗ này chưa đâm trúng tim Lâm Chính, mà bị chệch không ít.
Tuy lồng ngực Lâm Chính bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn chưa đến mức mất mạng.
Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.
“Không thể nào! Nhát kiếm vừa rồi của sư phụ… không giết chết anh ta được sao? Không thể nào!”, Trịnh Đan gào lên.
"Lẽ nào... nhát kiếm đó không đâm trúng tim?".
"Nhìn vị trí này... đúng là không trúng tim..."
"Chệch rồi sao?".
"Không thể nào!".
Người của Cổ Linh Đường cũng cảm thấy khó tin.
Phải biết rằng, Thiếu Hải là trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là đại sư võ thuật.
Sự hiểu biết của ông ta về cơ thể người thậm chí còn hơn một số bác sĩ.
Sao ông ta có thể đoán nhầm vị trí trái tim của Lâm Chính chứ?
Thế nhưng nhát kiếm này... đã bị chệch thật!
Đúng là hoang đường!
Nếu đâm trúng tim Lâm Chính thì anh chết là cái chắc.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Đây thực sự là nhầm lẫn của Thiếu Hải sao?
Mọi người thầm nghĩ, nhưng rất nhiều đệ tử của Cổ Linh Đường chưa thể chấp nhận được hiện thực này.
Đúng lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên.
"Dấu vết kia... là Súc Cốt Công!".
Dấu vết?
Các trưởng lão đang có mặt vội nhìn về phía hai bả vai và đầu gối của Lâm Chính.
Do những trận đánh trước đó, quần áo của Lâm Chính đã rách tả tơi, có thể nhìn thấy cả da thịt.
Lúc này, hai bả vai và đầu gối anh đều xuất hiện những vết bầm ngay ngắn.
Những vết bầm này không giống như dấu vết để lại do chiến đấu, mà giống như bị dồn nén xuống gây nên hơn.
Hơn nữa... cực kỳ giống với dấu hiệu tạo nên khi Súc Cốt Công dồn nén.
"Súc Cốt Công?".
Tịch Mộc Lâm kêu lên thất thanh: "Tôi biết rồi, cậu thu nhỏ xương của mình lại, để dễ bề tránh né trong không gian nhỏ hẹp đó".
Nghe thấy thế, không ít người trố mắt ra kinh ngạc.
Người này biết cả Súc Cốt Công sao?
Thật là đáng sợ.
Nhưng bây giờ, điều bọn họ quan tâm không phải cái được gọi là Súc Cốt Công, mà là Thiếu Hải.
"Sư phụ!".
Người của Cổ Linh Đường biến sắc, đang định xông tới.
Nhưng thấy sức mạnh của Lâm Chính đang dần tăng lên, thì liền khựng lại.
Cổ Thiếu Hải đã biến dạng hoàn toàn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thì ông ta sẽ bị bóp chết tươi.
"Dừng tay! Lâm... Lâm sư huynh! Có chuyện gì chúng ta hãy bàn bạc! Anh mau thả sư phụ tôi ra đi!", Trịnh Đan cuống quýt kêu lên.
Nhưng... dường như Lâm Chính không nghe thấy lời Trịnh Đan nói, lực tay càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh.
Thiếu Hải điên cuồng giãy giụa, hai bàn tay đánh Lâm Chính túi bụi, muốn thi triển Đông Hoàng Hoàn Vũ để đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng bây giờ ông ta đang bị bóp chặt cổ, không thể vận sức để thi triển chiêu thức.
Chỉ có thể ra sức cào cấu.
Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ tăng thêm sức mạnh.
Rắc!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Chỉ thấy đôi mắt Thiếu Hải trợn trừng, động tác giãy giụa cũng dừng lại.
Sau đó tay chân ông ta rũ xuống, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa...
Thiếu Hải... đã chết!
Bốn phía im phăng phắc.
Im lặng một cách đáng sợ.
Dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể phát ra âm thanh như sấm đánh.
Mọi người quên cả hít thở, trái tim gần như ngừng đập, hai mắt mở to, chứng kiến cảnh tượng này với vẻ mặt run sợ và bàng hoàng.
Thiếu Hải... cứ thế mất mạng...
Bị bóp chết tươi!
Người luyện được thần công tuyệt đỉnh Đông Hoàng Hoàn Vũ cứ thế đi đời nhà ma rồi?
Ai dám tin chứ?
Ai có thể chấp nhận được chứ?
Da đầu mọi người tê dại, toàn thân run rẩy.
Các trưởng lão lại càng như chim sợ cành cong, lùi lại liên tục.
Phịch!
Lâm Chính buông tay ra.
Thiếu Hải
ngã sõng soài xuống đất.
Anh rút châm bạc ra, đâm mấy cái vào người, cái lỗ ở lồng ngực lập tức ngừng chảy máu.
"Tiếp theo sẽ đến lượt các ông!".
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước về phía đám người Tô Mạc Vân, Tịch Mộc Lâm.
Tịch Mộc Lâm hồn vía lên mây, không khỏi lùi lại.
Nhưng Tô Mạc Vân thì không sợ, ông ta trầm giọng quát: "Mọi người đừng sợ, thằng oắt này nhìn thì tàn bạo, nhưng thực ra không đáng lo. Cậu ta đánh nhau với Thiếu Hải đã bị thương nặng, nếu chúng ta nhân cơ hội này bao vây tấn công, thì chắc chắn sẽ đánh bại được cậu ta".
"Đúng vậy, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là đồng tâm hiệp lực. Mọi người liên thủ, buông bỏ thành kiến, buông bỏ ân oán, thì kiểu gì cũng đối phó được với thằng oắt này", Liễu Thị Phụng cũng kêu lên.
Tịch Mộc Lâm nghe thấy thế mới yên tâm hơn một chút.
Tửu Nhục Hòa Thượng lấy một hồ lô rượu ở thắt lưng xuống, uống một ngụm, cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
Bốn người họ xúm lại, chuẩn bị tấn công.
Tô Mạc Vân biết, không được cho Lâm Chính cơ hội được thở, lập tức xông tới đầu tiên. Ông ta quát một tiếng, rút trường kiếm ra xông về phía Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ông ta định ra tay.
Phụt!
Tô Mạc Vân bỗng phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực cảm thấy đau nhói.
Ông ta khựng lại, ôm lấy ngực, vẻ mặt kinh hãi.
Không chờ ông ta nghĩ nhiều.
Phụt! Phụt!
Tịch Mộc Lâm và Liễu Thị Phụng ở phía sau cũng phun ra máu tươi, tay ôm lồng ngực, đau đến mức run rẩy.
"Tôi... tôi bị làm sao vậy?".
"Lồng ngực như bị xé rách vậy".
Hai người kinh ngạc nói.
"Là châm bạc!".
Sắc mặt Tô Mạc Vân tỏ vẻ khó coi, ông ta nhắm mắt lại, kiểm tra lồng ngực một lát rồi đanh giọng nói: "Cậu ta dùng châm bạc phong bế khí mạch của chúng ta, nếu chúng ta vận khí thì sẽ khiến khí kình nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!".
"Sao cơ?".
Hai người kia biến sắc.
"Vớ vẩn, mấy cây châm bạc kia thì có ích gì chứ? Tại sao tôi không bị làm sao?", Tửu Nhục Hòa Thượng hừ một tiếng, khinh bỉ nói.
"Đó là bởi vì ông đã là người chết!".
Không chờ Tô Mạc Vân giải thích, Lâm Chính đã lên tiếng.