Chương 2211
Từng chiếc máy được đưa vào nhà máy.
Lâm Chính cũng yên tâm hơn nhiều.
Có số máy móc này, mọi thứ đều có được sự đảm bảo.
Chỉ cần giải quyết nhà họ Vương, trận đánh này Dương Hoa sẽ không thua.
Trong khi Lâm Chính đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, thư ký Lục đột nhiên la lên.
“Chủ tịch Lâm, chiếc máy này bị làm sao thế này?”.
Lâm Chính kinh ngạc, vội đi tới.
Lúc này mới phát hiện một chiếc máy bị rỉ sét được công nhân đưa xuống.
Mặc dù công nghệ cũng tốt như thế, nhưng chất liệu rõ ràng không bằng những chiếc trước kia.
“Chuyện này là sao?”, Lâm Chính sững sờ, nhìn sang Chung Hào.
Chung Hào lúng túng cười, gãi đầu: “Chủ tịch Lâm, lúc chế tạo máy móc không đủ vật liệu, tôi đã dùng một số vật liệu cũ…”.
“Sao ông lại như vậy? Còn làm hàng kém chất lượng… lòng dạ ông cũng thật ác độc!”, Lục Tuyết liếc mắt nhìn, không nhịn được mà ca thán.
“Xin lỗi… Xin lỗi… Chủ tịch Lâm, số máy móc này coi như miễn phí tặng cậu vậy. Tôi không thu tiền số máy móc này, không thu tiền…”, Chung Hào vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Lâm Chính thở ra một hơi: “Thôi bỏ đi, chỉ cần có thể vận hành như thường là được, không trách ông”.
“Cảm ơn Chủ tịch Lâm. Chủ tịch Lâm, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin đi trước”, Chung Hào lau
“Có thể, ông về nghỉ ngơi trước đi, tôi thấy ông cũng rất mệt”, Lâm Chính lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Nhưng điều khiến anh nghi ngờ hơn cả là những công nhân đi theo Chung Hào đến đây, viền mắt ai nấy đều đỏ cả lên, giống như đang kìm nén nước mắt.
Lâm Chính cũng không hỏi nhiều.
“Được, Chủ tịch Lâm, tôi xin tạm biệt trước!”.
Chung Hào cười nói, sau đó quay người định lên xe.
Nhưng Chung Hào còn chưa đi đến được chiếc xe, đột nhiên cơ thể ông ta lảo đảo, ngã xuống đất.
Rầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
“Ông chủ!”.
Tất cả công nhân lập tức chạy tới dìu Chung Hào dậy, bật khóc nức nở.
Lục Tuyết sửng sốt.
Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên, vội vàng tiến tới.
“Tránh ra, tránh ra, để Chủ tịch Lâm đ ến xem xem!”.
Thư ký Lục vội hét lên.
Những công nhân vây quanh Chung Hào lần lượt lùi ra.
“Có thần y Lâm ở đây, ông chủ chắc chắn sẽ không có chuyện gì”.
“Ông chủ, ông nhất định phải kiên trì!”.