Chương 2212
Bọn họ đỏ mắt, kích động nói.
Lâm Chính vô cùng tò mò.
Anh phát hiện những công nhân của công ty Điện tử Trung Hào ai cũng vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Chung Hào, mỗi người đều để lộ ra tình cảm thật, không hề có chút giả tạo nào.
Chương 2213
Nhưng công nhân lớn tuổi đó lại vội vàng cười nói: “Có! Có! Có! Chủ tịch Lâm, cậu không cần lo, cậu cứ lo việc của cậu đi, chúng tôi đưa ông chủ đến bệnh viện”.
“Thế à?”.
Trong mắt Lâm Chính lộ vẻ khó hiểu.
Trong thời gian đặc biệt này, Lâm Chính rất nhạy cảm với mọi việc. Suy cho cùng, anh cũng phải đề phòng đám người Nhậm Quy và cả động tĩnh của nhà họ Vương.
Suy đi nghĩ lại, Lâm Chính nói với một công nhân trông khá trẻ tuổi: “Anh gì ơi, anh có thể ở lại một lúc hỗ trợ tôi hướng dẫn cách thao tác máy móc không? Dù gì cũng rất nhiều người chưa quen với máy móc, có người hướng dẫn thì thuận tiện hơn”.
Bọn họ sững sờ.
“Tôi?”, công nhân đó vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng, anh có tiện không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Tiểu Đàm, vậy cậu đi đi”, công nhân lớn tuổi kia nói.
“Vậy… Được”.
Người tên Tiểu Đàm đồng ý ở lại.
Những người khác lên xe, nhanh chóng đưa Chung Hào đến bệnh viện.
“Chủ tịch Lâm, đi thôi!”, Tiểu Đàm nói.
“Chưa vội, anh có thể nói tôi biết, rốt cuộc hiện nay bên các anh đã xuất hiện tình huống gì không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Tiểu Đàm sững sờ, sau đó cười gượng, nói: “Chủ tịch Lâm, anh nói gì vậy? Chúng tôi mà có chuyện gì được?”.
“Thế vì sao ông chủ Chung không trả nổi một trăm nghìn tệ tiền thuốc?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Chuyện đó…”, Tiểu Đàm nghẹn lời, không nói được nữa.
“Tiểu Đàm, nếu có khó khăn hoặc nỗi khổ gì thì có thể nói với tôi, công ty của ông chủ các anh và Dương Hoa cũng xem như là công ty hợp tác. Bây giờ tình trạng của Dương Hoa không tốt, chắc chắn cũng đã ảnh hưởng đến công ty các anh, cho nên các anh có chuyện gì không cần giấu tôi, hiểu chứ?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Nhưng… ông chủ đã dặn chúng tôi không được nói chuyện của nhà máy cho anh biết”, Tiểu Đàm rơi vào thế khó xử.
Quả nhiên là có chuyện.
Đầu lông mày Lâm Chính khẽ động đậy.
Nếu đổi lại nhà công nhân lớn tuổi chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, nhưng người trẻ tuổi thì không giữ bí mật được như vậy.
“Tiểu Đàm, anh nghĩ xem, nhà máy các anh hợp tác với chúng tôi, nếu các anh xảy ra chuyện gì thì không chỉ ảnh hưởng đến các anh, mà cũng sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi. Chúng ta đã là quan hệ hợp tác thì nên thẳng thắn với nhau! Nếu không thẳng thắn thì sao có thể hợp tác tiếp được nữa?”.
Câu nói này xem như đã chọc trúng điểm yếu của Tiểu Đàm.
Anh ta không muốn Chủ tịch Lâm hiểu lầm ông chủ.
Suy đi nghĩ lại, anh ta dứt khoát cắn răng lên tiếng: “Được thôi Chủ tịch Lâm, nếu anh đã nói vậy, tôi kể hết mọi việc cho anh là được. Thật ra… nhà máy chúng tôi đã đóng cửa rồi!”.
“Đóng cửa?”.
Lâm Chính và thư ký
Công nhân của Chung Hào đều trung thành tận tâm như vậy sao?
Hay là ông ta nợ tiền lương của những công nhân này, nên mới khiến bọn họ quan tâm ông ta như vậy?
Lâm Chính lắc đầu, không nghĩ đến những chuyện không đâu đó nữa, lập tức tiến tới kiểm tra.
Chốc lát sau, Lâm Chính thở ra một hơi, bình thản nói: “Ông ấy không có gì đáng ngại, chỉ là quá lao lực. Lát nữa đến bệnh viện truyền nước, sau đó kê một đơn thuốc điều dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì”.
Bọn họ nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt!”.
“Mấy ngày nay ông chủ quả thật rất mệt!”.
“Chúng ta mau đưa ông ấy về đi!”.
Bọn họ thay nhau nói, vội vàng dìu Chung Hào lên xe.
“À đúng rồi!”.
Lúc này, Lâm Chính như nhớ tới điều gì, đột nhiên lên tiếng: “Vừa rồi lúc tôi kiểm tra thì phát hiện tim của ông chủ các anh không tốt lắm, đến bệnh viện khám đi, tốt nhất là kê đơn thuốc điều chỉnh lại một chút!”.
Nói xong, Lâm Chính lấy giấy bút từ chỗ thư ký Lục, viết vài cái tên rồi đưa qua.
Một công nhân đã lớn tuổi nhìn qua, cẩn trọng hỏi: “Chủ tịch Lâm, số thuốc này có đắt không?”.
“Khá đắt, chi phí thuốc của một liệu trình khoảng ba mươi nghìn tệ. Tôi nghĩ uống ba liệu trình chắc là không thành vấn đề!”, Lâm Chính nói.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ có áp lực rất lớn, nhưng Chung Hào tốt xấu gì cũng có nhà máy của riêng mình, một trăm nghìn tệ không có gì to tát.
Nếu có thể dùng một trăm nghìn tệ đổi lấy sức khỏe thì vẫn rất đáng giá.
Chỉ là nghe được lời này, sắc mặt bọn họ lại không mấy tự nhiên.
“Một trăm nghìn tệ…”, công nhân lớn tuổi đó lẩm bẩm.
“Không sao đâu chú Lưu, chúng ta mỗi người góp một ít, không phải vấn đề gì quá lớn!”, có người khẽ giọng nói.
“Chỉ là trăm nghìn tệ mà thôi, chúng ta vẫn có thể trả được!”.
“Phải, bây giờ mau đưa ông chủ đến bệnh viện đi!”.
Bọn họ nhao nhao nói.
“Được!”.
Công nhân lớn tuổi gật đầu, định dìu Chung Hào lên xe.
Lâm Chính ở bên này hơi ngạc nhiên.
Mặc dù những người này nói chuyện rất nhỏ, nhưng dù sao anh cũng là y võ, thính lực không tầm thường.
“Sao? Ông chủ của các anh ngay cả một trăm nghìn tệ cũng không có sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Chuyện đó…”.
Một số công nhân muốn nói lại thôi, dường như có điều gì đó giấu giếm.