“Khai Sơn!”
“Liệt Thạch!”
“Phá Không!”
“Hám Địa”.
“Xuyên Giang!”
Một loạt chưởng đánh được tung ra, Văn Mạt Tâm lại gào lên. Chưởng đánh của ông ta nhanh như điện xẹt, nặng như núi bổ thẳng xuống Lâm Chính.
Lâm Chính phải lùi về sau liên tiếp. Có trời mới biết anh đang phải gánh chịu nguồn sức mạnh nặng tới mức nào. Chân anh giậm mạnh xuống đất. Mặt đất nứt toác. Sau tầm mười tám chưởng đánh, miệng anh đã nhuốm toàn máu, tiếng xương nứt ở ngực vang lên, bộ dạng trông vô cùng thê thảm …
Tất cả quan khách đều thót tim.
Đúng lúc này, Lâm Chính phóng một cây kim về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm biết được về phương diện kim châm Lâm Chính rất lợi hại nên đành phải lùi lại.
Ông ta tạm dừng tấn công. Mặc dù hòa hoãn được Văn Mạt Tâm một lúc thế nhưng thực lực giữa hai bên đã quá rõ ràng. Lâm Chính không hề có cơ hội thắng trận.
“Giáo chủ uy phong quá”.
“Giáo chủ là số một”.
“Ha ha, nhóc! Lần này cậu đã biết sự lợi hại của giáo chủ chúng tôi chưa?”
Mọi người hoan hô, đồng thời chế nhạo Lâm Chính. Văn Mạt Tâm đúng là Văn Mạt Tâm, có thể ngồi lên được vị trí giáo chủ của Sùng Tông Giáo thì đương nhiên là phải có bản lĩnh.
“Thần y Lâm!", Liễu Như Thi cuống cả lên, định bước lên nhưng lúc này bà cụ đã ngăn cô lại.
“Bà ơi”, Liễu Như Thi mím môi.
Dược Vương không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Đôi mắt Liễu Như Thi ánh lên vẻ đau đớn, cuối cùng cô dừng lại.
Đại sư Phong Liệt cũng im lặng, trông vô cùng bàng hoàng.
Nếu như Lâm Chính thất bại thì những gì ông ta làm ngày hôm nay sẽ bị Sùng Tông Giáo trừng phạt. Tới khi đó, đến cả ông ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Vì dù sao trong mắt nhiều người, giữa ông ta và Lâm Chính có mối quan hệ khá thân.
Mấy người Hoắc Ngạo thì thầm thở phào.
“Bố, nó không chịu nổi nữa rồi”, Hoặc Ngạo mỉm cười.
“Ừ”, Hoắc Kiến Quốc gật đầu. Trước đó ông ta còn chau chặt mày, giờ thì có thể mỉm cười được rồi.
“Y võ vốn không phải là võ đạo chính thống, gặp phải những người luyện võ thực thụ thì dù sức mạnh thể xác của cậu ta có lớn cỡ nào cũng chỉ là trò cười thôi”, Kiếm Vương lắc đầu, tiếp tục uống rượu.
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi có quen một người chuyên sử dụng y võ, thủ đoạn phải nói là cực đỉnh”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
Kiếm Vương liếc nhìn hắn, không nói gì. Lúc này, Văn Mạt Tâm đã tiếp tục tấn công, ông ta bổ nhào về phía Lâm Chính.
Quyền đấm này là muốn kết liễu luôn anh đây mà. Anh lau máu ở khóe miệng, đôi mắt trở nên u tối, điềm đạm lấy châm ra đâm vào ngực giống như đang gấp rút chữa trị.
Đối diện với một cao thủ như Văn Mạt Tâm thì thuật châm cứu của anh có hiệu quả không đây?
“Khuất phục đi nhóc con!”
Văn Mạt Tâm gầm lên, hai tay bổ mạnh xuống. Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ đòn.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên. Nhưng lần này không phải xương của đối phương mà là xương của Lâm Chính.
Anh nén cơn đau, lùi về sau vài bước nhưng vẫn không cam tâm. Nhờ châm bạc gia trì sức mạnh, anh đã lấy lại bình tĩnh và lập tức phản công.
“Hoàng Diêu Thối”, Văn Mạt Tâm hét lên. Hai chân đạp mạnh, tung cước về phía vai của Lâm Chính.
Rầm!
Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Văn Mạt Tâm điên cuồng lao lên.
Nếu mà ông ta còn tiếp tục thi triển chiêu thức như vừa nãy thì có lẽ Lâm Chính không thể đỡ được nữa. Anh ngã ra đất, cơ thể chà xát với mặt đất, đất cát dính đầy cả vào vết thương. Máu me be bét.
“Kết thúc rồi”, có người lên tiếng.
“Thật đáng tiếc. Thần y Lâm có y thuật cao cường, nếu có thêm thời gian thì chắc chắn sẽ trở thành kỳ tài trong thiên hạ. Vậy mà cứ chán sống, thích tới đây thể hiện. Văn giáo chủ sao có thể chấp nhận được hành động đó chứ?”, có người lắc đầu cảm thán.
“Không thể trách ai được, ai bảo cậu ta không coi ai ra gì. Tự cho mình là số một thiên hạ?”, có người hừ giọng.
“Đúng là nực cười”.
“Đây là
cái giá của tuổi trẻ ngông cuồng”, những lời bàn tán vang lên.
“Bà ơi”, Liễu Như Thi quay qua.
“Cháu nói đi”, Dược Vương nhìn về phía trước.
“Cháu không xin bà ra tay, cháu chỉ xin bà hãy giữ lấy mạng sống cho thần y Lâm, có được không?”, Liễu Như Thi cúi đầu.
Dược Vương khẽ gật đầu: “Bà sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả cuối cùng thế nào thì phải xem ý trời thôi”.
Liễu Như Thi không nói gì nữa. Tình huống này, Dược Vương không thể kiểm soát được nữa rồi. Văn Mạt Tâm bước về phía Lâm Chính
“Tốn thời gian của tôi quá rồi”.
Văn Mạt Tầm điềm đạm lên tiếng, đôi mắt tràn đầy sát ý. Ông ta giơ tay lên, bàn tay hừng hực sức mạnh. Lần này ông ta sẽ kết thúc trận đấu vô nghĩa này.
Đúng ra ông ta không nên vì thể diện để thuộc hạ đi xử lý Lâm Chính mà ngay từ đầu nên ra mặt mới đúng. Có khi như vậy thì tình hình sẽ không tới mức tệ như thế này.
Nhưng cũng không quan trọng nữa, tất cả đã kết thúc rồi…
Văn Mạt Tâm hừ giọng, bước lên trước, định nhanh chóng xử lý tàn dư của sự việc lần này. Nhưng đúng lúc ông ta lao lên…
Vụt.
Một tình huống bất ngờ ập tới. Lại là châm bạc.
“Đúng là sâu mọt”, Văn Mạt Tâm hừ giọng. Nhưng đúng lúc ông ta né được cây châm thứ nhất thì lại một cây châm khác xuất hiện.
Hóa ra Lâm Chính không chỉ phóng một cây châm mà là hai cây. Thế nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Văn Mạt Tâm khẽ hừ giọng, tay nhanh như cắt, kẹp gọn cả hai cây châm. Trong nháy mắt, cả hai cây châm đã bị khống chế.
Thế nhưng một giây sau, Văn Mạt Tâm phải tối mặt. Ông ta nhìn xuống dưới thì thấy vùng bụng của mình có một cây châm ở đó.
Hóa ra lúc ban đầu Lâm Chính đã phóng ra ba cây châm, hơn nữa cây sau nối tiếp cây trước, cây sau ghim càng sâu hơn cây trước và ghim vào những vị trí mà Văn Mạt Tâm không ngờ tới.
“Sao có thể như vậy được?”
Văn Mạt Tâm tối sầm mặt, định rút cây chân ra. Nhưng đúng lúc này, ông ta kinh hãi phát hiện ra mình đã bị bất động.
“Giáo chủ!”
“Giáo chủ sao vậy?”
“Không hay rồi, thằng nhóc này đã giăng bẫy giáo chủ!”
“Đi giúp giáo chủ đi!”
Những người của Sùng Tông Giáo đều lao lên. Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, mà chỉ phóng châm ra một lần nữa, tất cả đều ghim sâu lên cơ thể anh.
Tất cả dường như đều cắm ngập chuôi kim vào cơ thể Lâm Chính. Cùng với sự tác động của những cây kim này, Lâm Chính bỗng trở nên vô cùng kỳ lạ.
“Phì! Phì!”
Anh bắt đầu thở phì phì, mặt chảy mồ hôi nhễ nhại, những nơi bị thương trên cơ thể máu đã ngừng chảy, những vết xương gãy nhanh chóng được phục hồi. Hai tay anh cử động bình thường, thế nhưng anh đứng không vững vàng, phải dựa vào tường thở hổn hển.
Chuyện gì vậy?
Đám đông sững sờ.