Văn Mạt Tâm không kịp đề phòng, bị đạp trúng vai, xương bả vai lập tức bị gãy, người cũng bay ra xa, một lần nữa ngã trên đống tường đổ nát.
Ầm ầm…
Cả bức tường đổ sầm xuống.
Đó là một bức tường dày nửa mét đó!
Vậy mà Văn Mạt Tâm đập vào lại đổ!
Rốt cuộc cơ thể Văn Mạt Tâm đã phải chịu một lực mạnh đến cỡ nào chứ?
Mọi người đều hốt hoảng, ngỡ ngàng bởi cảnh tượng này đến nỗi đầu như sắp nổ tung.
“Bố!”, Văn Hải kêu lên thất thanh, định xông tới.
“Đừng lại đây!”.
Văn Mạt Tâm cố chịu đựng cơn đau, lờ mờ hét lên, lời vừa dứt miệng, liền hộc ra máu tươi.
Văn Hải đâu nghĩ được nhiều, cứ thế xông tới, nhưng trưởng lão hai bên vội ngăn gã lại.
“Cậu Văn, đừng qua đó!”.
Lâm Chính đang ở đó, Văn Hải mà qua, kiểu gì chẳng phải chịu đòn?
Ai chặn đường thần y Lâm đó đúng là điên!
E rằng hôm nay anh thật sự muốn thực hiện lời anh nói trước đó… san bằng Sùng Tông Giáo!
Đương nhiên, đó không phải là điều khiến người ta ngạc nhiên.
Mà là chiêu thức Lâm Chính dùng đều là chiêu thức của Sùng Tông Giáo! Nói chính xác hơn, đều là những chiêu thức mà Văn Mạt Tâm đã dùng!
Mặc dù chiêu pháp vẫn còn thô sơ, nhưng uy lực thì vô cùng khủng khiếp, bất luận là sức mạnh, tốc độ hay thậm chí là nội kình, đều mạnh hơn Văn Mạt Tâm không biết bao nhiêu lần.
“Hiều rồi, hiều rồi… thần y Lâm này lúc trước bị Văn giáo chủ dạy dỗ, không phải là anh ta đánh không lại, mà là cố ý học theo chiêu thức của Văn giáo chủ rồi bắt chước theo!”.
Minh Vũ bên này hiểu ra mạnh mối, gật đầu lia lịa, lẩm bẩm nói.
“Cố ý học theo?”, người bên cạnh bị lời nói kinh thiên động địa của Minh Vũ dọa cho hết hồn.
“Các cậu xem thần y Lâm bây giờ đâu có dáng vẻ gì là bị thương đâu? Cậu ta biết Văn giáo chủ không thể gây ra thương tổn chí mạng cho cậu ta, nên mới cố ý không phản kháng, hay có thể nói là cố ý phản kháng một cách yếu ớt, bởi vì cậu ta biết rõ, chỉ dựa vào nội kình mạnh, cho dù có thể đánh bại Văn giáo chủ, thì chắc chắn vẫn phải trả một cái giá rất đắt, cho nên cậu ta giả vờ đấu với Văn giáo chủ, học theo chiêu thức của Văn giáo chủ, sau đó phân tích và nhìn ra thủ đoạn của ông ta, việc đối phó với ông ta sẽ trở nên vô cùng nhẹ nhàng, Văn giáo chủ đã không còn chiếm ưu thế nữa rồi”, Minh Vũ điềm tĩnh nói.
Bà ta biết một chút võ công, mặc dù không mạnh, nhưng những thứ rõ như ban ngày thế thì bà ta vẫn có thể nhìn ra.
Nghe Minh Vũ phân tích, trên mặt mấy người đó hiện rõ vẻ tuyệt vọng.
Nếu đến cả Văn Mạt Tâm cũng không đấu lại thần y Lâm, Sùng Tông Giáo còn có thể trông đợi vào ai chứ?
“Làm sao đây? Các vị trưởng lão… giờ phải làm sao? Sùng Tông Giáo chúng ta phải làm sao?”, Văn Hải sốt ruột hỏi.
“Gọi tất cả mọi người đến, chúng ta liều mạng với tên họ Lâm này!”.
“Đúng thế, tôi không tin cái tên họ Lâm này có thể giết hết Sùng Tông Giáo chúng ta!”.
“Nói đúng lắm!”.
Mấy tên lỗ mạng của Sùng Tông Giáo tức tối nói.
“Ngậm miệng!”, một trưởng lão lớn tuổi quát khẽ.
Tất cả im lặng, đưa mắt nhìn ông ta.
Thấy ông ta khẽ đánh mắt về phía Ứng Phá Lăng và Kiếm Vương ở đằng sau, rồi gằn giọng nói nhỏ: “Bây giờ cậu chỉ có một chọn lựa, chính là đi nhờ cậu Ứng hoặc Kiếm Vương tiền bối ra tay, hiện giờ chỉ có hai người đó là có thể ngăn được thần y Lâm thôi!”.
Văn Hải nghe vậy, lập tức nảy số.
Gã nghiến răng, quay người đi thẳng đến chỗ Ứng Phá Lăng.
Mà lúc này, Lâm Chính cũng đã tiến lại gần Văn Mạt Tâm.
Văn Mạt Tâm chật vật đứng dậy, miệng vẫn còn hộc ra máu, một cánh tay đã bị gãy.
Ông ta bây giờ gần như đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.
Ánh mắt ông ta lạnh băng, nhìn chằm chằm vào thần y Lâm, tay còn lại vẫn nắm chặt thành nắm đấm.
Ông ta rất không cam tâm, nhưng ông ta cũng biết rõ, nếu tiếp tục đấu thì bản thân cũng không có cơ hội thắng.
“Thần y Lâm, việc này… kết thúc ở đây, cậu thấy sao?”, Văn Mạt Tâm khàn khàn nói.
“Kết thúc ở đây? Ý ông là sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta.
“Có đánh tiếp cũng không có ý nghĩa gì, tôi hi vọng mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng hi vọng cậu đừng ép người quá, cậu
rời khỏi đây đi, chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng, có được không?”.
“Theo như lời ông nói, cứ như là các ông không muốn truy cứu với tôi nữa vậy. Có phải tôi nên cảm ơn ông không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Văn Mạt Tâm hắng giọng, lạnh lùng đáp: “Vậy cậu muốn thế nào?”.
“Ông phải hiểu rõ một điều, hôm nay tôi đến, là muốn tìm ông tính sổ, chứ không phải muốn giảng hòa! Bản thân tôi không thù không oán với các ông, nên chẳng có lí do gì để giảng hòa, cũng không cần giảng hòa”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lẽ nào cậu nhất định phải đuổi cùng giết tận? Thần y Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu như thật sự ép chúng tôi, tôi đảm bảo cho dù cậu có thể rời khỏi đây, cũng tuyệt đối không thể rời khỏi một cách toàn vẹn được đâu! Chừa một đường lui, sau này còn dễ nhìn mặt nhau!”, Văn Mạt Tâm không vui.
Ông ta thân là giáo chủ Sùng Tông Giáo, lần đầu tiên xuống nước giảng hòa với một người bề dưới, việc này đối với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục lớn, nhưng cái tên họ Lâm này lại không biết tốt xấu!
Sao ông ta có thể nhịn được chứ?
“Sau này dễ nhìn mặt nhau? Tôi vốn không có ý định gặp lại các ông đâu! Hôm nay, tôi sẽ kết liễu hết!”.
Lâm Chính lạnh lùng quát, đôi mắt nghiêm nghị, bước chân vững chắc lại tung thêm một sát quyền.
Quyền này vô cùng thô bạo, xảo kình xen lẫn nội kình.
Văn Mạt Tâm vốn là một đại gia võ thuật, sao có thể không nhìn ra độ đáng sợ của nó chứ?
Nhưng… ông ta không có cách nào né tránh cả!
Ông ta chỉ có thể liều mạng lấy tay còn lại ra đỡ.
Bịch!
Hai quyền giao đấu.
Rắc!
Tiếng gãy xương giòn tan vang lên một lần nữa.
Toàn bộ năm ngón tay trên bàn tay còn lại của Văn Mạt Tâm gãy cả rồi.
Ông ta liên tiếp lùi về sau, toàn thân run lên, người như sắp ngã ra đất, nhưng ngay lập tức… một cánh tay đưa ra, túm lấy cổ Văn Mạt Tâm, nhấc ông ta lên.
“Giáo chủ!”.
Người của Sùng Tông Giáo đứng xung quanh ra sức hô hoán.
Tất cả mọi người đều xúm lại.
Dược Vương, Liễu Như Thi, đại sư Phong Liệt, Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo, và cả rất nhiều quan khách, người của Sùng tộc, tất cả đều ngây ra nhìn cảnh tượng đáng sợ này.
Văn Mạt Tâm cứ thế thua sao?
Thua một cách nhanh chóng và triệt để!
Còn thần y Lâm định làm gì?
Lẽ nào… anh vẫn muốn giết Văn Mạt Tâm?
Văn Hải cũng nhìn bố mình một cái, rồi quỳ xuống trước mặt Ứng Phá Lăng, gào thảm thiết: “Cậu Ứng! Cậu Ứng! Cầu xin cậu cứu bố tôi, cứu Sùng Tông Giáo chúng tôi, tôi cầu xin cậu!”.
Nói rồi, liền dập đầu với Ứng Phá Lăng.
Ứng Phá Lăng đặt cốc trà xuống, đi tới đỡ Văn Hải dậy, phủi bụi trên người cậu ta, rồi bình thản nói: “Văn Hải, chúng ta là anh em, giờ bố của anh gặp chuyện, sao tôi có thể mặc kệ được? Anh yên tâm đi!”.
Văn Hải mừng rỡ, vội vàng đáp: “Cảm ơn cậu Ứng! Cảm ơn cậu Ứng!”.
“Có điều, con người tôi không thích giúp một đám phế vật!”, Ứng Phá Lăng đột nhiên thêm một câu.
Lời vừa nói ra, Văn Hải liền chết đứng.