Văn Hải sửng sốt.
Gã đâu ngờ Ứng Phá Lãng lại nói như vậy.
Nhìn Văn Hải ngây ra như phỗng, khóe miệng Ứng Phá Lãng khẽ dương lên, lắc đầu, sau đó lại vỗ vai Văn Hải, nói: “Người anh em, anh đừng lo, chỗ bố anh tôi vẫn sẽ giúp. Dù sao nếu tôi không ra tay, thần y Lâm kia giải quyết bố anh cũng sẽ gây phiền phức cho tôi, cho nên đây không chỉ là giúp bố anh, mà còn là giúp cho bản thân tôi”.
Mặc dù trong lòng Văn Hải không thoải mái, nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ đành nặn ra nụ cười, liên tục cảm ơn.
Ứng Phá Lãng xoay người đi, liếc về phía Lâm Chính, thản nhiên lên tiếng: “Thần y Lâm, dừng lại đi”.
Lâm Chính đang bóp cổ Văn Mạt Tâm lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.
“Đừng gây chuyện nữa, dừng lại, nghe tôi đi”, Ứng Phá Lãng bình thản nói.
Trong mắt hắn lộ ra sự tự tin không gì sánh được và không cho phép phủ định.
Dường như hắn cảm thấy lời nói của hắn là thánh chỉ.
Nhưng theo Lâm Chính thấy, mỗi một câu nói của Ứng Phá Lãng đều là trò cười.
“Dừng lại? Nghe theo anh? Anh là ai? Anh là cái thá gì?”, Lâm Chính lên tiếng.
Anh hỏi liên tục bốn câu, Ứng Phá Lãng lập tức nheo mắt lại.
“Anh… Anh nói cái gì?”, hắn lạnh nhạt hỏi.
“To gan!”.
“Láo xược!”.
Một số trưởng lão của Sùng Tông Giáo nổi giận.
Minh Vũ nhíu mày, hạ giọng quát: “Thần y Lâm! Chúng tôi không thể phủ nhận thực lực của cậu khiến người ta kinh ngạc, trình độ y võ cũng cao siêu đến mức khó tin. Nhưng tôi nói cho cậu biết, đứng ở trước mặt cậu không phải người tầm thường. Nếu cậu chọc giận cậu ấy sẽ nghiêm trọng hơn chuyện mà cậu phạm phải hôm nay rất nhiều. Hi vọng cậu có thể nghĩ kỹ, đừng dồn bản thân vào đường cùng”.
Vẻ mặt của Minh Vũ rất nghiêm túc, có vẻ không phải đang nói đùa.
Sao Lâm Chính lại không biết gia thế của Ứng Phá Lãng hơn người được?
Nhưng làm sao có chuyện anh rụt tay rụt chân vì điều đó?
Huống hồ, từ đầu đến cuối những người này đều không biết năng lực của anh.
Nhà họ Lâm anh còn không sợ, muốn đánh ngã một tên Ứng Phá Lãng thì có gì phải suy xét?
Anh lắc đầu, lạnh nhạt hỏi: “Thế thì cậu chủ Ứng, anh định làm gì tôi?”.
“Thả Văn Mạt Tâm ra! Sau đó qua đây mời tôi ly rượu, chuyện ngày hôm nay tôi coi như chưa xảy ra. Tôi thấy anh cũng có chút bản lĩnh, sau này hãy đi theo tôi, tôi sẽ giúp anh có thành tựu nổi bật”, Ứng Phá Lãng mỉm cười nói.
Người xung quanh nghe vậy mà tán thán liên tục, vô cùng cảm khái.
“Xem ra cậu Ứng rất tán thưởng thần y Lâm”.
“Có gì nói đó, thiên phú của thần y Lâm đúng là không đơn giản, bồi dưỡng thêm một chút sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật”.
“Cậu Ứng cũng là định bồi dưỡng thế lực cho mình”.
Một số người âm thầm bàn tán.
Đám người Minh Vũ lần lượt nhìn về phía Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.
Nhất là Văn Hải.
Nếu Lâm Chính đồng ý trở thành người của cậu Ứng, vậy thì gã muốn trả thù Lâm Chính sẽ chỉ còn là hi vọng xa vời.
Văn Hải không cam tâm!
Gã muốn để cậu Ứng ra tay loại trừ Lâm Chính, nhưng chưa từng nghĩ tới cậu Ứng không hề suy nghĩ tới Sùng Tông Giáo bọn họ, chỉ nghĩ làm sao đạt được lợi ích lớn nhất.
Nghiêm ngặt mà nói, lần này Sùng Tông Giáo bị tai bay vạ gió là do Ứng Phá Lãng gây ra. Ứng Phá Lãng lại hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Sùng Tông Giáo!
Văn Hải siết chặt nắm đấm, nhưng không dám lên tiếng, chỉ đành ở bên theo dõi.
Chỉ là…
Câu trả lời của Lâm Chính đã ngắt dòng suy nghĩ của mọi người…
“Vậy chuyện của bạn tôi phải làm sao?”.
Câu nói này vừa vang lên, ngay cả Ứng Phá Lãng cũng nhíu mày.
“Tên ngốc, cậu đang nói gì vậy? Cậu Ứng có lòng muốn giúp cậu, đưa cậu bay cao bay xa, cậu không mau cảm ơn cậu Ứng, còn hỏi mấy chuyện không quan trọng này? Có phải đầu óc cậu có vấn đề không?”, một trưởng lão hừ lạnh, nói.
“Đúng vậy, cậu nghĩ ai cũng có thể được cậu Ứng tán thưởng sao? Tôi nói cậu biết, chuyện này cậu vẫn nên cảm ơn bạn cậu, nếu không nhờ cô ta, cậu nghĩ cậu có được cậu Ứng để mắt tới không? Lúc này rồi cậu còn nghĩ chuyện khác? Mau qua
đó mời rượu cậu Ứng đi”.
“Đúng, mau đi mời rượu!”.
“Tên ngốc này còn đang nghĩ gì thế?”.
“Còn không mau đi mời rượu?”.
Xung quanh vang lên nhiều giọng nói, toàn là những lời thúc giục Lâm Chính.
Theo bọn họ thấy, Lâm Chính thỏa hiệp là chuyện xác đáng, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao ngay cả truyền kỳ như Kiếm Vương cũng đứng về phía Ứng Phá Lãng, chỉ một thần y Lâm mới nổi thì tính là gì?
Ứng Phá Lãng mỉm cười nhàn nhạt, đợi Lâm Chính trả lời.
Hắn tin hễ là người đầu óc bình thường một chút đều sẽ đồng ý.
Bởi vì đi theo hắn đồng nghĩa sẽ có vô số cơ hội, tài phú và quyền lực không thể đo đếm!
Đó là ước mơ của rất nhiều người.
Mà những thứ đó cũng chỉ có hắn mới có thể cho bọn họ…
Thế nhưng… Lâm Chính không quan tâm đến những lời nói hành động của người xung quanh, ngược lại nhìn chằm chằm Ứng Phá Lãng, bình tĩnh hỏi: “Tôi nói cậu chủ Ứng, anh không nghe thấy lời tôi nói sao? Tôi hỏi anh, chuyện của bạn tôi nên giải quyết thế nào?”.
Vừa dứt lời, tiếng khuyên nhủ xung quanh lập tức biến mất.
Nụ cười trên mặt Ứng Phá Lãng cũng dần dần sượng trân.
“Thần y Lâm…”, đại sư Phong Liệt vội tiến tới, gọi một tiếng.
Ông ta vốn định khuyên nhủ, nhưng lời đến bên miệng, thực sự không biết nên nói gì thì tốt.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!”.
Dược Vương liên tục lắc đầu, thở dài.
Liễu Như Thi cắn môi, yên lặng quan sát Lâm Chính.
Bây giờ bầu không khí rất kỳ lạ.
Có lẽ không ai đoán được đến nước này rồi, Lâm Chính còn dám hỏi câu ngu xuẩn như vậy…
Ứng Phá Lãng cũng không nổi giận, chỉ bình tĩnh nhìn Lâm Chính, hỏi: “Vậy theo ý anh, anh muốn thế nào?”.
“Rất đơn giản! Lấy thủ đoạn của anh trả lại cho anh! Anh để tay xuống đất cho tôi đạp lên, sau đó tôi lại đánh gãy chân anh. Nếu vậy, nói không chừng tôi còn suy xét mời anh ly rượu, xóa bỏ mọi ân oán trước kia!”, Lâm Chính nói.
Ai cũng kinh hãi hít ngược một hơi.
“Anh ta… Anh ta thật là mạnh miệng…”, Hoắc Ngạo líu lưỡi.
“Tiêu rồi! Tên thần y Lâm đó tiêu rồi! Ha ha…”, Tịch Lưu Hương ở cạnh vỗ tay liên tục.
Những người khác cũng có vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Cậu Ứng thì không khỏi bật cười.
“Ha ha, thần y Lâm, rất có cá tính! Không tệ! Không tệ, rất có nghĩa khí, lúc này rồi mà anh còn nghĩ tới chuyện đó, bạn anh thật là may mắn khi quen biết anh nhỉ? Nhưng… tôi muốn hỏi anh một câu… anh cảm thấy tôi làm vậy rồi, anh còn có tư cách mời rượu tôi sao?”, Ứng Phá Lãng nheo mắt, hỏi.
“Không có sao?”.
“Anh mãi mãi đều không có tư cách, tôi nói anh có thì anh mới có!”, Ứng Phá Lãng cười nói.
"Đáng tiếc, tôi sẽ không mời, cũng không đời nào có chuyện tôi mời rượu anh, bởi vì anh không xứng!”.
“Thế ý anh là… anh từ chối?”.
“Đúng, tôi từ chối!”.
Lâm Chính nói, sau đó cầm cây châm bạc đâm vào người Văn Mạt Tâm.
“Á…”.
Tiếng kêu thê thảm vang vọng mây xanh.