Nhìn thấy Lâm Chính bất ngờ quay đầu lại, Tư Mã Trường Tâm lập tức ngậm miệng.
Ông ta mở to mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính xoay người bước tới, đứng trước mặt Tư Mã Trường Tâm.
Tư Mã Trường Tâm bỗng run lẩy bẩy.
Không biết tại sao, đây là lần đầu tiên ông ta sợ hãi một người như vậy.
Rõ ràng ông ta đến từ Yên Kinh, rõ ràng ông ta là người của một đại gia tộc, sao lại bị một bác sĩ nhỏ bé làm cho trở nên thế này chứ?
Hơn nữa… nhìn dáng vẻ của bác sĩ này, cậu ta muốn làm gì?
Lẽ nào cậu ta dám ra tay với mình sao?
Tư Mã Trường Tâm run rẩy, da đầu cũng tê dại.
Nỗi sợ hãi bao trùm khắp người ông ta.
Chỉ thấy Lâm Chính phất tay.
Những người đang ấn Tư Mã Trường Tâm xuống lập tức buông ông ta ra.
Nhưng Tư Mã Trường Tâm không dám đứng dậy, mà vẫn nằm rạp dưới đất, mở to mắt nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính ghé lại gần tai ông ta, hỏi lại lần nữa: "Vừa nãy ông nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, ông nói lại được không?".
Tư Mã Trường Tâm há miệng, nhưng không dám phát ra âm thanh nào.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, túm tóc Tư Mã Trường Tâm, nói: "Chúng ta vốn dĩ không thù không oán, nhưng từ đầu đến cuối ông không coi tôi ra gì, thế nên tôi cũng sẽ không coi ông ra gì. Tôi trước giờ là người có ơn báo ơn có oán báo oán. Nếu ông muốn giết tôi, thì hôm nay sẽ không ra được khỏi Huyền Y Phái đâu!".
"Tôi… tôi chỉ… chỉ nói đùa thôi…", Tư Mã Trường Tâm nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đáp.
"Mong là như thế".
Nói xong, Lâm Chính bỏ tay ra, xoay người rời đi.
Tư Mã Trường Tâm như bị rơi xuống hầm băng, lúc này không dám ho he nửa lời, kinh hồn táng đảm, sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập.
Long Thủ ở bên cạnh phẩy tay, Tư Mã Trường Tâm lập tức bị lôi xuống.
Chẳng mấy chốc, trong phòng họp vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
Lâm Chính trở về phòng làm việc của mình.
Đám người Tần Bách Tùng, Hùng Trưởng Bạch vội vã vào theo.
"Thầy!".
Tần Bách Tùng gấp gáp gọi một tiếng.
"Ông không cần nói đâu, tôi biết ông muốn nói gì", Lâm Chính ngồi xuống, giơ tay lên ngăn lời nói của Tần Bách Tùng.
"Vậy thầy đã nghĩ được cách ứng phó với sự trả thù của thế gia Tư Mã như thế nào chưa?", Hùng Trưởng Bạch trầm giọng hỏi.
"Tôi vẫn câu nói đó, thế gia Tư Mã chưa xứng làm đối thủ của tôi. Bàn về thực lực, bọn họ thậm chí còn không bằng nhà họ Lâm. Chờ tôi xử lý xong nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ tính sổ với thế gia Tư Mã. Nếu bọn họ vì chuyện này mà trả thù sớm hơn, thì tôi cũng không ngại tạm thời thay đổi mục tiêu, tiêu diệt thế gia Tư Đồ trước", Lâm Chính bình thản nói.
Hai người họ im lặng.
Bọn họ không biết rốt cuộc Lâm Chính lấy tự tin ở đâu ra, gây sự với nhà họ Lâm thì chớ, bây giờ lại chủ động kết thù với thế gia Tư Mã.
"Thầy, nói câu khó nghe thì nếu như hai thế gia liên thủ đối phó với chúng ta, với quy mô hiện giờ của chúng ta, e là không chống lại được sự trả thù của bọn họ", Hùng Trưởng Bạch lại nói.
Nền tảng của thế gia ở Yên Kinh thì không cần phải nghi ngờ.
Nhà họ Lâm và thế gia Tư Mã đều có thực lực rất mạnh, là kiểu mà chỉ cần giậm chân đã khiến một thành phố phải rung chuyển. Nếu bọn họ liên thủ, thì đó là sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không để tâm.
Anh lấy điện thoại ra gọi đến một số, nói mấy câu với đầu bên kia rồi bỏ điện thoại xuống.
"Không cần lo lắng, sớm muộn gì Dương Hoa chúng ta cũng sẽ đến Yên Kinh, bây giờ chỉ là bước đầu, còn thế gia Tư Mã tôi cũng đã có biện pháp ứng phó".
"Biện pháp gì vậy?".
Hai người vội hỏi.
Lâm Chính lắc đầu, không trả lời.
Hai người càng cảm thấy khó hiểu hơn, Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài làm việc.
Bây giờ ở Huyền Y Phái bệnh nhân khắp nơi, do sự phổ cập của báo chí và intenet, Huyền Y Phái đã trở thành thánh địa.
Bệnh nhân trên cả nước đều đổ xô đến Giang Thành, trạm cứu trợ ở các nơi đã vỡ trận hoàn toàn, hành động cứu chữa phải thêm ca thêm giờ. Con đường bên ngoài Huyền Y Phái đỗ chật các loại xe. Tần Ngưng dẫn một nhóm học viên làm thông thoáng đường, thậm chí cảnh sát giao thông cũng đến để duy trì trật tự giao thông.
Sau khi thuốc mới của Huyền Y Phái
được xác định là chữa được di chứng của "Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn", thì các ban ngành cấp trên cũng dốc sức phối hợp với Huyền Y Phái tiến hành cứu chữa.
Do Lâm Chính đã có sự chuẩn bị đầy đủ từ trước, nên hầu hết bệnh nhân đều được chữa khỏi.
Đương nhiên, cũng có một phần nhỏ do dùng sai thuốc, hoặc tin nhầm một số lang băm ở Giang Thành, dẫn đến bệnh tình trở nên phức tạp hơn.
Nhưng tình huống này cũng không quá lo ngại, ngay ngày hôm đó, học viện Huyền Y Phái lại lần nữa đưa ra thông báo, tất cả những bệnh nhân gặp phải tình trạng này đều có thể đưa đến Huyền Y Phái, Huyền Y Phái sẽ chữa trị miễn phí vô điều kiện, nhưng điều kiện là phải tuyệt đối tin tưởng, không được phá vỡ trật tự của Huyền Y Phái, Huyền Y Phái sẽ ưu tiên chữa trị cho những bệnh nhân bị nặng trước.
Ví dụ như bà cụ Tô.
Tuy Lâm Chính không ra mặt, nhưng tiếng khóc của người nhà họ Tô đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo cấp cao Huyền Y Phái, bọn họ lập tức phái bác sĩ giỏi đến chẩn đoán cho bà ta.
Lâm Chính không quan tâm.
Bây giờ anh vẫn đang ngồi trong phòng làm việc.
Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và Tần Bách Tùng đều đang xung phong ở tuyến đầu.
Nhưng đúng lúc này.
Bíp bíp.
Trong học viện Huyền Y Phái lại vang lên tiếng còi xe ô tô.
Tần Bách Tùng nhíu mày, chẳng phải không được lái xe vào trong học viện sao? Ai lại đến gây rối vậy?
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi cứng đờ người.
Chiếc xe này… là xe của nhà nước.
Chỉ thấy chiếc xe lái thẳng đến cửa phòng làm việc, không ai dám tỏ thái độ bất mãn.
Lâm Chính bước ra khỏi phòng làm việc.
Cửa xe mở ra, Tiểu Triệu xuống từ bên ghế lái phụ, chào Lâm Chính, Lâm Chính cũng chào lại. Sau khi nói mấy câu, Long Thủ đưa đám người Tư Mã Trường Tâm đã như chó chết lên xe, rồi chiếc xe rời khỏi học viện Huyền Y Phái.
Tần Bách Tùng trợn tròn mắt.
Sau khi chiếc xe rời đi, ông ta mới chạy nhanh về phía Lâm Chính.
“Thầy, đây… đây là…”, ông ta há miệng, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
“Có gì phải ngạc nhiên chứ? Bọn họ chỉ giúp tôi đưa Tư Mã Trường Tâm về thế gia Tư Mã thôi”, Lâm Chính bình thản nói, rồi lại quay về phòng làm việc.
Tần Bách Tùng ngây người tại chỗ, đầu óc rối bời.
“Những… những người này đưa Tư Mã Trường Tâm về Yên Kinh?”.
Vậy thì thế gia Tư Mã còn dám nói gì đây?
Đây chính là sự chuẩn bị của thầy sao?
Bây giờ ông ta càng ngày càng không hiểu người thầy trẻ tuổi này của mình.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lâm Yên Kinh.
Lâm Hình ngồi ở trên cao, mặt không cảm xúc đọc tin nhắn trong tay.
Bên dưới là một đám cấp cao của nhà họ Lâm.
Không ai nói gì, mà đồng loạt nhìn Lâm Hình.
Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
Một lát sau, ông ta đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.
“Lâm Hình, có chuyện gì vậy? Phía gia chủ gửi tin nhắn đến sao?”, một người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.
“Không, là tin nhắn của bộ thông tin Lâm Tấn gửi tới”, Lâm Hình nhắm hai mắt, khàn giọng nói: “Có thể báo cáo với gia chủ rồi, tất cả những chuyện này quả thực là kiệt tác của thần y Lâm ở Giang Thành…”