Cho dù bọn họ đã đoán được chuyện này có khả năng liên quan đến thần y Lâm, nhưng sau khi xác thực được tin này, thì trong lòng vẫn vô cùng chấn động.
“Từ đây gần như có thể phán đoán được, người nhà họ Lâm trước đó được chúng ta phái đến Giang Thành và mất tích chắc chắn là bị thần y Lâm xử lý. Mà tất cả những chuyện này cũng do thần y Lâm làm”, Lâm Hình nhìn chằm chằm những người cấp cao của nhà họ Lâm ở bên dưới, lạnh lùng nói.
“Nhà họ Lâm chúng ta và thần y Lâm không thù không oán, tại sao cậu ta phải làm vậy?”, có người khó hiểu hỏi.
“Lẽ nào người chúng ta phái đi trước đó đã mạo phạm đến thần y Lâm?”.
“Cho dù là thế, thì thần y Lâm có cần phải hao tâm tổn sức đối đầu với chúng ta như vậy không?”.
Người nhà họ Lâm bàn tán.
Lâm Hình phất tay, có chút đau đầu nói: “Chuyện này giao cho người của bộ thông tin làm đi, bây giờ tôi phải báo cáo chuyện này với gia chủ và các nguyên lão. Ngoài ra, các ông hãy chú ý sát sao động tĩnh của Giang Thành. Ngữ Yên đã đến đó, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm. Lúc này cũng chỉ có thể xem tình hình phía Ngữ Yên vậy”.
“Hiện giờ gia tộc đang dốc sức giải quyết các vấn đề do “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn” mang lại, có thể nói nhà họ Lâm chúng ta đang trong cảnh xáo xào. Lâm Hình, ông nghĩ liệu thần y Lâm còn hậu chiêu đối phó với chúng ta không?”, đúng lúc này, một người phụ nữ lên tiếng hỏi.
Bà ta vừa dứt lời, những người có mặt lập tức đanh mặt lại.
Hậu chiêu?
Thần y Lâm này vừa ra tay đã khiến nhà họ Lâm sứt đầu mẻ trán, nếu còn có hậu chiêu, chẳng lẽ cậu ta muốn tiêu diệt nhà họ Lâm sao?
Nhưng Lâm Hình chắc chắn sẽ không tin điều này.
Sắc mặt ông ta lạnh lùng, khàn giọng nói: “Yên tâm đi, thần y Lâm sẽ không có hậu chiêu đâu, vì nhà họ Lâm chúng ta sẽ không cho cậu ta cơ hội! Hơn nữa, chúng ta cũng nên phản kích rồi, để thần y Lâm này biết được thực lực của nhà họ Lâm ta”.
“Sao vậy? Lâm Hình, gia tộc không định chiêu mộ cậu ta nữa sao?”, có người nhíu mày hỏi.
“Sở dĩ nhà họ Lâm gặp thất bại lớn như vậy chính là vì muốn chiêu mộ cậu ta. Chúng ta quá rộng rãi với cậu ta rồi, bây giờ Ngữ Yên đến đó là cho cậu ta cơ hội cuối cùng. Nếu cậu ta còn không biết nắm bắt, thì tiếp theo, nhà họ Lâm sẽ tiêu diệt cậu ta bằng mọi giá!”.
Lâm Hình nhắm mắt, bình thản nói: “Tôi nghĩ đây chắc hẳn là ý của gia chủ, cũng là ý của các nguyên lão”.
Không ai nói gì.
“Nhưng hiện giờ nhà họ Lâm chúng ta đã bị thiệt hại nặng nề như vậy, thực lực giảm mạnh, nếu lại từ bỏ thần y Lâm thì sẽ không còn ưu thế gì ở đại hội. Thực lực của chúng ta đã bị tổn hại, nếu không bù vào để chèn ép đám sài lang hổ báo kia, thì kế hoạch sau này của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng”, một người phụ nữ trang điểm nhạt, khoảng hơn 30 tuổi đứng lên nói.
Đây chính là cô của Lâm Ngữ Yên, Lâm Tử Yến.
Tất cả đều quay sang nhìn cô ta.
Lâm Hình cũng mở mắt ra, nhìn cô ta: “Tử Yến, em có cách gì sao?”.
“Anh còn nhớ Lâm Chính không?”, Lâm Tử Yến nói.
Nghe thấy hai chữ này, một số người hơi biến sắc.
Lâm Hình cũng hơi nhíu mày.
Người này là cấm kị của nhà họ Lâm.
Tuy anh đã rời khỏi nhà họ Lâm rất nhiều năm, nhưng vì là con trai của người kia, nên mọi người đều không nhắc đến cái tên này, lâu dần, một số người cũng quên mất sự tồn tại của anh.
“Em muốn nói gì?”, Lâm Hình bình thản hỏi.
“Trước kia lúc chúng ta muốn tìm thần y Lâm, cũng phái người đến thương lượng trước với Lâm Chính, để cậu ta giúp đỡ giới thiệu làm quen với thần y Lâm. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà lại thôi. Nhưng em cảm thấy cậu ta vẫn hữu dụng, thế nên em nghĩ để Ngữ Yên đến Giang Thành tìm Lâm Chính trước. Nghe nói vợ của Lâm Chính được thần y Lâm nhìn trúng. Nếu cậu ta đồng ý giúp đỡ, thì chúng ta vẫn có cơ hội rất lớn để bắt tay làm hòa với thần y Lâm”, Lâm Tử Yến mỉm cười nói.
“Dựa vào phụ nữ để bắt tay với thần y Lâm? Nếu vậy thì chẳng phải nhà họ Lâm chúng ta cũng sẽ mất hết thể diện sao?”, lập tức có người đứng lên phản đối.
Lâm Tử Yến lắc đầu: “So với lợi ích của gia
tộc thì những thứ này có là gì chứ? Nếu như có thể nhờ vào đại hội để bay được lên trời, thì sau này còn ai dám cười nhạo nhà họ Lâm chúng ta nữa? Trên đời này, có thực lực mới có thể lớn tiếng, trước giờ tôn nghiêm chỉ thuộc về người có bản lĩnh. Loại vô dụng nói chuyện với ông về tôn nghiêm, ông không cảm thấy nực cười sao?”.
Người kia nghe thấy thế liền á khẩu.
Lâm Hình gật đầu, nói với Lâm Thái đang ngồi ở vị trí gần cuối: “Lâm Thái, ông gọi điện thoại cho Ngữ Yên đi”.
“Được”, Lâm Thái gật đầu.
Sân bay Giang Thành.
Lâm Ngữ Yên nghe điện thoại xong liền liên hệ ngay với Tô Nhu.
Hiện giờ, Tô Nhu vẫn đang giận Lâm Chính, nhưng giận thì giận, cô vẫn coi như có lý trí, cũng biết chuyện này không thể trách Lâm Chính, nhưng hình tượng vô dụng của anh lại tăng thêm một mức nữa trong lòng cô.
Reng reng…
Chuông điện thoại vang lên, thấy số lạ, Tô Nhu vốn không muốn nghe máy, nhưng thấy là số của Yên Kinh, cô do dự một lát, rồi vẫn bấm nút nghe.
“Xin hỏi là chị Tô Nhu sao?”, giọng nói trong trẻo của Lâm Ngữ Yên vang lên.
“Cô là…”
“Chào chị, tôi tên là Lâm Ngữ Yên, là em gái của chồng chị Lâm Chính”, Lâm Ngữ Yên cười nói.
“Em gái?”, Tô Nhu kinh ngạc.
Cô và Lâm Chính kết hôn đã ba năm, nhưng chưa từng nghe nói Lâm Chính có em gái…
“À, chào… chào cô… cô… cô có chuyện gì không?”, Tô Nhu bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Chuyện là thế này, tôi có chuyện gấp muốn nói với anh tôi, nhưng không gọi cho anh ấy được. Chị có thể nói với anh ấy là 12 giờ trưa nay, tôi sẽ chờ anh ấy ở quán cà phê Bích Lam, bảo anh ấy nhất định phải đến, được không?”, Lâm Ngữ Yên cười nói.
“Được, tôi gọi cho anh ấy ngay đây”, Tô Nhu gật đầu, tắt máy rồi gọi cho Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính vẫn đang xem xét tình hình cứu chữa ở các nơi trên cả nước, Tô Nhu gọi đến khiến anh có chút ngạc nhiên.
Sau khi nghe Tô Nhu nói, Lâm Chính lập tức sửng sốt.
“Lâm Ngữ Yên?”, anh nhíu mày, không ngờ người nhà họ Lâm vẫn lựa chọn Lâm Chính chứ không đến tìm thần y Lâm trước.
“Anh có em gái lúc nào vậy? Bao nhiêu năm nay em chưa từng nghe nói”, Tô Nhu không nhịn được hỏi một câu.
Lâm Chính chần chừ một lát, bình thản nói: “Tiểu Nhu, chúng ta kết hôn đã ba năm, anh hỏi em, em đã thực sự tìm hiểu về anh chưa?”.
Tô Nhu ở bên kia điện thoại hơi ngây ra, dường như có chút không hiểu câu này của Lâm Chính.
“Hãy chăm sóc người nhà em cho tốt, anh sẽ phối hợp với em, chờ thời hạn đến, chúng ta sẽ ly hôn”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi tắt điện thoại.
Tô Nhu ở bên kia sắc mặt có chút khó coi.
Không biết tại sao, cô cảm giác chút tình cảm cuối cùng của Lâm Chính dành cho mình cũng đã biến mất.
Chắc là… anh ấy đã hết kiên nhẫn rồi nhỉ?
Nhưng… dựa vào đâu chứ?
Anh chẳng làm được tích sự gì, tại sao lại dám nói với cô những lời như vậy? Tô Nhu cô làm gì có lỗi với anh sao?
Hơn nữa… anh chỉ là một thằng vô dụng, sao anh dám chủ động nói ly hôn với cô chứ?
Ngoài sự hụt hẫng, trong lòng Tô Nhu cũng có cảm giác không cam lòng sâu sắc.
Nhưng cô cũng không biết làm thế nào để nói rõ với Lâm Chính.
Về phần Lâm Chính, anh ngồi một chiếc xe do Long Thủ sắp xếp, đến quán cà phê Bích Lam.