Nghe Lâm Chính nói vậy Lương Vệ Quốc cảm thấy tim đập thình thích. Ông ta vội vàng lên tiếng: “Lâm Chính, cậu đừng giận, chuyện này bố nuôi của cậu vẫn đang bàn luận. Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không để mọi người chịu uất ức đâu”.
“Bố nuôi tôi vẫn còn đang phải bàn sao? Bàn kiểu gì?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Nó đi tìm gia chủ rồi…cậu đừng lo lắng nữa. Bố nuôi cậu cũng đã nói, dù thế nào thì cũng sẽ đòi lại công bằng cho vợ cậu, dù chuyện có nhỏ đến đâu, chúng tôi cũng sẽ nghiêm túc xử lý”.
“Đây không phải là chuyện nhỏ”, Lâm Chính chau mày: “Vợ tôi chịu uất ức có thể đối với cô ấy không là gì, chỉ bị trầy xước đôi chút. Nhưng đối với thôi thì không! Vợ tội bị uất ức, dù là một chút thôi thì cũng còn hơn là giết tôi nữa”.
Lâm Chính không hề nói quá. Anh thà chịu uất ức chứ không cho phép những người bên cạnh mình bị như vậy.
“Tôi biết rồi”, Lương Vệ Quốc thở dài.
“Tôi không biết bố nuôi tôi định dùng cách gì để giải quyết vấn đề này nhưng tôi không hi vọng bố tôi vì vợ tôi bị uất ức mà cũng phải chịu thiệt thòi. Tôi đã hứa với ông ấy, trong vòng ba ngày, tôi sẽ nhịn và chờ đợi”, Lâm Chính nhắm mắt, không nói gì nữa.
Lương Vệ Quốc nghe thấy vậy thì ngập ngừng. Cuối cùng ông ta lắc đầu, đi tới bên cạnh Lương Sinh: “Lương Sinh, cháu chăm sóc cho cậu Lâm. Nếu cậu cần gì thì cứ nói với Lương Sinh nhé, ông già này không ở lại lâu nữa”.
“Ông bận đi nhé”, Lâm Chính gật đầu.
Lương Vệ Quốc cúi đầu rồi rời đi. Không gian lại trả về vẻ yên tĩnh như bình thường. Lúc này Lâm Chính bắc đầu cảm thấy tức giận. Thế nhưng bố nuôi của anh đang cố gắng xử lý công việc, anh có tức cũng không biết xả ở đâu, đành phải đợi ba ngày thôi.
“Nhà họ Lương, hi vọng đừng để tôi thất vọng”, Lâm Chính lầm bầm.
Lương Sinh nghe thấy vậy thì giật mình.
Cạch! Lúc này, cánh cửa lại được mở ra. Sau đó một cô gái xách túi LV bước vào.
Trông cô ta vô cùng thời thượng, để tóc mái, trang điểm nhạt, ngũ quan tinh tế giống như một búp bê. Cô ta có dáng người uyển chuyển, vòng nào ra vòng đó, tuổi tầm 17.
Sau khi bước vào, cô ấy tò mò nhìn Lâm Chính, Lương Sinh và lên tiếng: “Anh Lương Sinh, sao anh lại ở đây?"
“Tiểu Điệp? Em cũng tới rồi à? Em tới thăm mẹ phải không. Bà ấy đang ở bên trong”, hai mắt Lương Sinh sáng lên.
“Tiểu Điệp? Em là Lương Tiểu Điệp à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Ấy? Anh biết tôi à?”, cô gái nhìn Lâm Chính bằng vẻ tò mò.
“Đương nhiên rồi”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Anh là Lâm Chính. Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng anh tin em từng nghe qua”.
“Lâm Chính sao?”
Cô gái giật mình, trợn tròn mắt trông vô cùng dễ thương. Thế nhưng một lúc sau cô ta hừ giọng, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng là ai chứ. Hóa ra là anh à? Anh chính là Lâm Chính – kẻ bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm đúng không? Đương nhiên là tôi có nghe nói rồi”.
Lâm Chính chau mày.
“Tiểu Điệp, em ăn nói kiểu gì thế? Dù sao anh ấy cũng là anh trai của em đấy”, Lương Sinh bực bội vội vàng nói.
“Anh nuôi sao? Anh ta cũng xứng? Em không có người anh nào vô dụng như thế hết”, Lương Tiểu Điệp khịt mũi hừ giọng, trừng mắt trong bộ dạng ghét bỏ. Sau đó cô ta đi vào trong.
“Mẹ, con tới thăm mẹ!”
Lương Sinh thấy vậy thì cười khổ, nhìn Lâm Chính bằng vẻ ái ngại. Lâm Chính chỉ lắc đầu, không so đo với trẻ con.
Lương Tiểu Điệp vẫn còn được coi là hiếu thuận. Cả ngày ở nhà chăm sóc Lương Thu Yến. Lương Bình Triều cũng tới hai lần, nhưng nhìn thấy Lâm Chính là hận ra mặt. Nhưng thấy Lương Sinh ở cạnh thì cậu ta cũng không lên tiếng nói gì.
Mấy người này đều là con ruột của Lương Thu Yến, đương nhiên sẽ không làm gì anh. Thế nên anh cũng giả vờ như không thấy gì.
“Lâm Chính…”
Đúng lúc này, tiếng gọi yếu ớt của Lương Thu Yến vang lên. Lâm Chính nghe thấy vậy lập tức bước vào phòng.
Trong phòng có hai chiếc giường. Mấy người hộ lý của nhà họ Lương đang truyền dịch cho Lương Thu Yến. Tô Nhu cũng đã đỡ nhiều,
đang ngồi trên giường bệnh, lấy điện thoại ra xử lý công việc. Thấy Lâm Chính bước vào, cô khẽ gật đầu.
Lương Tiểu Điệp đang giặt một chiếc khăn sạch cho Lương Thu Yến ở trong nhà tắm. Lâm Chính cũng nhìn Tô Nhu, sau đó bước tới bên cạnh Lương Thu Yến.
“Mẹ, sao thế?”, Lâm Chính khẽ nói.
“Lâm Chính, mẹ có chuyện muốn nhờ con”, Lương Thu Yến mỉm cười.
“Chuyện gì ạ?”
“Là thế này. Tiểu Điệp đột nhiên không muốn đi học. Mẹ nghĩ chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó. Lát nữa con đưa con bé tới trường xem xảy ra chuyện gì. Nếu có thể giải quyết thì xử lý giúp mẹ, còn không thì về nói với bố nuôi của con”, Lương Thu Yến thều thào.
“Mẹ yên tâm, không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu.
“Được, vậy để mẹ nói với Tiểu Điệp”, Lương Thu Yến mỉm cười.
Một lúc sau…
“Gì cơ ạ? Để kẻ bỏ đi này tới trường với con sao? Vậy thì con sẽ mất mặt chết mất! Con không đồng ý!”, Lương Tiểu Điệp tức giận giậm chân, sau đó ngồi phịch xuống ghế trông vô cùng giận dữ.
“Tiểu Điệp, nghe lời. Còn nữa, Lâm Chính là anh nuôi của con, con phải tôn trọng anh ấy”.
“Con không có người anh nuôi nào vô dụng như vậy hết. Mẹ nhìn xem anh ta là dạng gì mà xứng làm anh nuôi của con chứ? Đến vợ mình mà anh ta còn không xứng nữa là”, Lương Tiểu Điệp hét lên.
“Con…”
Lương Thu Yến tức tới mức run rẩy. Mặt bà đỏ linh căng, tâm trạng đang vô cùng kích động.
“Thưa bà, bà không được tức giận. Giờ huyết áp của bà vẫn chưa ổn định. Quá tức giận sẽ khiến bệnh tình tệ hơn đó”.
Một người hộ lý ở bên cạnh vội vàng khuyên can. Thế nhưng hình như không có tác dụng. Lương Thu Yến định đứng dậy nói gì đó, nhưng do tâm trạng kích động mạnh nên đã nôn ra máu.
Lương Tiểu Điệp sợ hết hồn. Lâm Chính cũng vội vàng bước tới, châm cho Lương Thu Yến một châm để bà ấy bình tĩnh lại.
“Mẹ đừng giận. Con hứa với mẹ. Hứa với mẹ là được chứ gì”, Lương Tiểu Điệp khóc dở mếu dở.
“Sau này, cần phải tôn trọng anh của con, biết chưa?”, Lương Thu Yến tái mặt, nghiêm túc nói.
“Dạ…”, Lương Tiểu Điệp nói với vẻ không cam tâm.
“Được rồi. Cùng Lâm Chính tới trường đi”, Lương Thu Yến nằm xuống.
Lương Tiểu Điệp cúi gằm đầu, không nói thêm gì nữa. Tới giờ, Lương Tiểu Điệp sửa soạn rồi hai người rời khỏi nhà họ Lương.
Lương Tiểu Điệp dẫn Lâm Chính tới trạm đợi xe ở đầu đường và đợi xe tới. Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên: “Lương Nam Phương lái cả Ferrary, em lại ngồi xe buýt sao? Nà họ Lương không mua xe cho em à?”
“Vậy nhà họ Lâm có mua xe cho anh không?”, Lương Tiểu Điệp hỏi ngược lại.
Lâm Chính chợt hiểu ra. Có lẽ Lương Tiểu Điệp cũng ở trong tình cảnh như anh khi ở nhà họ Lâm. Thế nhưng Lương Tiểu Điệp không thê thảm bằng Lâm Chính.
Số xe 238 đã tới. Hai người lên xe, tầm một tiếng sau thì tới trường học của Lương Tiểu Điệp. Đó là trường đại học sư phạm Yên Kinh. Chỉ là khi đứng trước cổng trường thì Lương Tiểu Điệp do dự, không muốn vào trong.
“Sao thế? Vào trong thôi”, Lâm Chính cảm thấy tò mò.
“Không…tôi…tôi muốn về nhà…”, Lương Tiểu Điệp như sắp khóc tới nơi.
“Hả?”, Lâm Chính ngạc nhiên.