“Phòng chủ!”
Phòng chủ Kỳ Dược Phòng ngã xuống, những người phía sau cảm thấy vô cùng căng thẳng. Phùng Thạch và các giảng sư khác lập tức chạy lên.
Nhưng đúng lúc này, da của phòng chủ bắt đầu đỏ ửng, hơi thở trở nên dồn dập, mồ hôi túa ra, rõ ràng là ông ta đang bị trúng độc. Ông ta cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng lấy thuốc giải từ trong ngực ra vội vàng nhét vào miệng.
Nhưng có vẻ như kể cả sau khi nuốt thuốc thì vẫn không có tác dụng gì. Thuốc của ông ta căn bản không thể giải được độc của Lâm Chính.
“Ông thua rồi, phòng chủ Diêu”, Lâm Chính chậm rãi bước tới.
“Không…tôi…không thua! Tôi không thua…Tôi…Á…”, Phòng chủ Kỳ Dược Phòng vẫn còn định nói gì đó nhưng bỗng co giật toàn thân và sùi bọt mép. Mắt ông ta trợn ngược, trắng dã.
“Cái gì?”
Phùng Thạch thất sắc, lao tới lấy thêm thuốc giải và nhét vào miệng ông ta. Thế nhưng triệu chứng của phòng chủ vẫn không có dấu hiệu tốt lên.
“Chuyện…này không thể nào?”, Phùng Thạch trố tròn mắt: “Đây là thuốc giải độc đặc chế của Kỳ Dược Phòng mà, sao lại không có tác dụng gì chứ?”
Đám đông tái mặt.
“Thử dùng châm bạc xem”, giảng sư Chu vội vàng nói.
Giảng sư Tư Đồ vội vàng bước lên, châm kim xuống. Thế nhưng cũng không có tác dụng gì, ngược lại cơ thể của phòng chủ càng co giật mạnh hơn giống y như bị điện giật. Miệng ông ta vẫn không ngừng sùi bọt mép. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất.
“Phải làm sao? Phải làm sao đây?”
“Phó phòng chủ, thầy mau nghĩ cách đi”
“Phòng chủ không thể xảy ra chuyện được”.
“Được lắm thần y Lâm, nói là đấu dược thuật rồi giờ cậu hạ độc chết phòng chủ chúng tôi luôn rồi…Cậu có ý gì?”
Người của Kỳ Dược Phòng không khác gì kiến bò chảo lửa, ai cũng cuống cả lên. Lâm Chính chỉ điềm đạm nói: “Phòng chủ của các người đã chết đâu, sao nói là tôi hạ độc chết người chứ?”
“Rốt cuộc phòng chủ của chúng tôi đã trúng độc gì vậy?”, Phùng Thạch nghiến răng hỏi Lâm Chính.
“Một loại độc các người không giải được”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi dùng cách của tôi điều chế ra”.
Phùng Thạch nín thở.
“Tôi vốn tưởng dược thuật của Kỳ Dược Phòng vô địch, vô song. Hôm nay xem ra cũng chỉ vậy mà thôi. Là do Kỳ Dược Phòng kém hay là do phòng chủ kém? Dược thuật của các người quá kém”, Lâm Chính lắc đầu.
Câu nói khiến vô số người của Kỳ Dược Phòng phải cúi đầu. Mặc dù bọn họ tức lắm nhưng giờ phòng chủ của bọn họ đã bị đối phương hạ gục thì bọn họ còn dám làm gì chứ?
“Cậu…”, Phùng Thạch và đám giảng sư Chu á khẩu.
Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới, lấy ra một cây kim của giảng sư Tư Đồ và châm vào cổ của phòng chủ. Phòng chủ từ từ không còn co giật nữa.
Ông ta há mồm hớp lấy hớp để không khí. Do vấn đề lưu thông nên những bong bóng sùi ra ở miệng ông ta lúc to lúc nhỏ, rồi biến mất dần. Người ông ta cũng trở nên tỉnh táo hơn.
“Hả?”, đám đông kêu lên, bàng hoàng trước khả năng xuất quỷ nhập thần của thần y Lâm.
“Phòng chủ không sao chứ?”, đám giảng sư vây lại hỏi.
“Ừ…tôi tốt hơn chút rồi…”, phòng chủ lau bọt mép ở miệng, được mọi người dìu ngồi dậy.
Đúng lúc này, Lâm Chính lấy huyết thư ra đặt trước mặt phòng chủ.
“Phòng chủ Diêu, giờ có thể thực hiện theo lời hứa được chưa? Tập đoàn Dương Hoa về lại tay tôi, Kỳ Dược Phòng cũng do tôi kiểm soát”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Đại sỉ nhục. Phòng chủ siết chặt nắm đấm, nghiến răng như muốn sụp đổ. Ông ta rất muốn từ chối và phủ nhận mọi thứ. Thế nhưng…toàn bộ người của Kỳ Dược Phòng đều có mặt ở đây, ông ta không thể làm như vậy được.
Hơn nữa dược thuật của ông ta cũng đã bị đánh bại một
cách dễ dàng, thậm chí còn suýt nữa bị hôn mê. Một chuyện mất mặt như vậy thì phòng chủ làm gì có có sự uy nghiêm nữa. Vậy thì sao làm tiếp được.
Thế nhưng nếu đồng ý thì mọi thứ coi như chẳng còn gì nữa. Phòng chủ cảm thấy dằn vặt. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ông ta, chờ đợi câu trả lời.
“Tôi…tôi có thể giao mọi thứ cho cậu, nhưng…cậu phải lập tức giải toàn bộ độc trên người tôi”, phòng chủ suy nghĩ rồi đanh giọng.
“Được”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục đưa tay lên. Bàn tay anh xuất hiện một viên đan dược.
“Nuốt đi, sẽ được giải độc”.
Phòng chủ lập tức chộp lấy viên thuốc và nhét vào miệng.
Ực. Viên thuốc trôi xuống bụng. Khuôn mặt ông ta lập tức trở lại vẻ bình thường, tinh thần trở nên vô cùng tỉnh táo, tứ chi cử động linh hoạt. Ông ta lập tức đứng dậy.
“Wow!", đám đông kinh hãi kêu lên.
“Thuốc giải này…thần kỳ đến vậy sao?”
“Đúng là không thể tin được”.
Mọi người của Kỳ Dược Phòng và cả Huyền Y Phái đều không dám tin. Về điểm này, bọn họ hoàn toàn tin vào dược thuật của Lâm Chính. Rằng anh mạnh hơn phòng chủ nhiều.
“Y thuật của thần y Lâm thông thiên, vô song, tại hạ bái phục”, phòng chủ sau khi kiểm tra, thấy mình vô sự thì lập tức cúi người trước Lâm Chính.
“Phòng chủ Diêu không cần khách khí. Bắt đầu từ giờ phút này, Kỳ Dược Phòng là của tôi. Tôi muốn mọi người nhanh chóng tiến hành nghi thức bàn giao”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Phùng Thạch lập tức chuẩn bị thủ tục, tiến thành nghi thức ngay tại đây”, phòng chủ quát lên.
“Phòng chủ…điều này…”
“Mau lên…”, phòng chủ đanh mặt. Phùng Thạch không dám lề lề, đánh phải cho người đi chuẩn bị.
“Thần y Lâm, mời cậu cùng tôi vào trong nghỉ ngơi, thủ tục chuẩn bị xong sẽ tiến hành bàn giao ngay”, phòng chủ mỉm cười.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Yeah!”
Người của Huyền Y Phái hoan hô mừng rỡ. Dù những người đang nằm cả ra đất cũng hô vang. Thần y Lâm đã chiến thắng. Dựa vào dược thuật của mình anh đã trấn áp được cả phòng chủ, khiến ông ta không ngóc đầu lên được.
Thần y Lâm đúng là vô địch. Về phương diện y dược, còn ai mạnh hơn anh được chứ. Ai cũng kích động, vui mừng khôn xiết.
Nhưng đúng lúc này.
Rầm.
Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó cả người Lâm Chính lùi về sau vài bước. Vùng ngực của anh là một vết bàn tay đỏ au.
Vết bàn tay này khiến quần áo của anh mục ra, ngấm vào trong da giống như một miếng sắt nung áp vào cơ thể anh.
Đám đông thát kinh. Họ vội vàng nhìn thì thấy hành động vừa rồi là do phòng chủ gây ra.
Ông ta thu tay về. Bày tay ông ta được phủ một lớp bột màu đỏ vô cùng quỷ dị…