Hả? Người của Huyền Y Phái thất sắc. Người của Kỳ Dược Phòng cũng sững sờ. Phùng Thạch, giảng sư Chu, giảng sư Đường, Huyền Dược, Tử Dạ, Vương Băng Điệp cũng trố mắt.
Đánh lén sao! Đây rõ ràng là đánh lén mà! Phòng chủ…muốn giết thần y Lâm?
“Ha ha..”, tiếng cười điên dại của phòng chủ vang lên. Ông ta trông vô cùng kích động.
“Ông làm gì vậy?”, Lâm Chính nhìn xuống ngực, phát hiện vùng da tiếp xúc với bàn tay bắt đầu bị ăn mòn, hơn nữa độc tố còn chạy theo vết thương tới những hệ thống thần kinh ở bàn tay của anh. Anh đưa tay lên ngửi mùi thì lập tức phát hiện ra đây là loại độc gì.
“Làm gì à thần y Lâm. Cậu vẫn còn hỏi được tôi sao? Cậu sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để đánh thắng tôi, cậu tưởng tôi sẽ phục chắc? Tôi nói cho cậu biết, đây mới là loại độc mạnh nhất do tôi luyện ra, bột hoa Bỉ Ngạn! Là loại độc dược do tôi dùng năm loại hoa độc nhất bào chế. Chỉ cần trúng độc thì sẽ chết chắc. Giờ thì cậu đã là người chết rồi…Ha ha..”, phòng chủ cười ha hả.
Đám đông thất kinh. Người của Kỳ Dược Phòng trố mắt. Còn người của Huyền Y Phái thì chửi rủa.
“Đồ bỉ ổi”.
“Dám đánh lén thầy của chúng tôi”.
“Được lắm phòng chủ Diêu, ông không đánh thắng được thầy Lâm nên chơi lén, ông đúng là loại bại hoại!”
“Đồ chó má, tôi phải lấy mạng của ông”.
Đám đông không thể kiểm soát được cảm xúc, lao lên ầm ầm. Thế nhưng một giây sau, Phùng Thạch chỉ phất tay. Toàn bộ giảng sư của Kỳ Dược PHòng đều bao vây bọn họ.
“Các người định làm gì? Ở đây là Kỳ Dược Phòng, không cho phép các người láo lếu”, Phùng Thạch quát lớn.
“Người của Kỳ Dược Phòng, các người mà không có lời giải thích rõ ràng thì đừng hòng sống yên”.
“Nói đúng, mau giải độc cho thầy của chúng tôi”.
“Giải độc”.
“Giải độc đi”, người của Huyền Y Phái vô cùng kích động.
“Không biết điều, cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, chỉ dựa vào các người mà có đủ tư cách la lối ở đây sao? Muốn chết à?”, Phùng Thạch cười lạnh lùng, tiếp tục phất tay: “Người đâu, lôi đám rác rưởi này ra ngoài đập cho tôi! Ai dám phản kháng thì đánh chết, xảy ra chuyện gì Kỳ Dược Phòng sẽ phục trách hết”.
“Dạ!”
Mấy chục học sinh của Kỳ Dược Phong lao lên định ra tay với Huyền Y Phái. Nhưng cũng chỉ có những học sinh này. Còn lại những người khác thì đứng bất động. Dù là Vương Băng Diệp, Tây Nhu Thiến thì đều đứng im, lẳng lặng quan sát.
“Mấy đứa làm cái gì vậy? Điếc à? Không nghe thấy gì sao? Lao lên đi chứ?”, Phùng Thạch thấy vậy bèn quát lớn.
“Nhưng…phó phòng chủ, chuyện này…”
“Có phải là…không hay lắm không…”
Vài học sinh lắp bắp.Phùng Thạch nghe thấy vậy thì nổi điên. Phó phòng chủ chỉ hừ giọng: “Nghe đây, ai dám không nghe theo phó phòng chủ thì đừng có ở Kỳ Dược Phòng nữa, đuổi hết ra ngoài, rõ chưa?”
Dứt lời, không ít người tái mặt. Họ tỏ ra do dự. Áp lực của nhóm Huyền Y Phái tăng lên. Nếu như tất cả người của Kỳ Dược Phòng ra tay thì bọn họ dựa vào số lượng ít ỏi sao có thể là đối thủ chứ? Hơn nữa Huyền Y Phái còn có một nhóm đang bị thương, nếu mà đánh nhau thật sẽ khó khăn lắm.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên bước tới: “Diêu Triệu Bân, tôi hỏi ông, vừa rồi ông nói đây là độc dược mạnh nhất của ông, có đúng không?"
Giọng nói vang lên, bầu không khí lập tức trở nên im bặt. Tất cả đều nhìn Lâm Chính.
“Cậu nói cái gì?”, phòng chủ ngạc nhiên.
“Tôi hỏi, độc này là độc mạnh nhất của ông đúng không?”, Lâm Chính vô cảm nói một lần nữa.
Phòng chủ giật mình, không biết tại sao đến giờ phút này rồi mà ông ta vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi. Ông ta chỉ lạnh giọng đáp lại: “Đúng vậy, sao thế?”
“Vậy thì dễ rồi”.
Lâm
Chính lấy ra một cây kim, đưa lên trước mặt: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cái gọi là độc hoa Bỉ Ngạn bao gồm những loại dược liệu như Mạn Đà La, Điên Gia, Linh Lan, Thiên Tiên Tử và cỏ Thiên Điểu tạo ra đúng không?”
“Cái gì?”, phòng chủ thất kinh: “Sao cậu biết?”
"Bởi vì mùi của loại bột này tôi thấy rất quen, ngửi là biết”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, dù cậu có biết như thế thì cũng có tác dụng gì chứ? Vài phút nữa, cậu sẽ bị trúng kịch độc mà chết thôi. Cậu đã là một người chết rồi".
“Chưa chắc”.
Lâm Chính đâm cây châm vào ngực mình. Anh lấy thêm một cây châm khác ra.
Phụt. Cây châm thứ hai được đâm xuống, anh nôn ra máu. Máu tươi biến thành màu tím, phun ra đất, sủi bọt xì xì.
Rõ ràng đây là máu độc. Thế nhưng sau khi nôn được ra thì sắc mặt của anh trở nên hồng hào không ít.
“Chuyện này…”, phòng chủ trố tròn mắt.
“Giải độc”, Lâm Chính nói.
“Giải cái rắm ấy”, phòng chủ tức giận, gào lên: “Đây là độc dược mạnh nhất, sao có thể dùng hai cây châm mà giải được chứ…Cậu…nói dối”.
“Ông không tin à, vậy đợi thêm 10 phút nữa xem tôi có chết không nhé", Lâm Chính lắc đầu.
Phòng chủ run rẩy, không nói nên lời. Có rất nhiều người lấy điện thoại ra âm thầm bấm giờ. Nếu là người khác thì có thể mọi người không tin, nhưng đây là thần y Lâm, không tin không được. Dù sao thì khả năng dược thuật của anh cũng trên cơ phòng chủ cơ mà.
Anh nói có thể giải được độc thì chắc chắn là có thể…Nhưng đúng lúc này, phòng chủ đột nhiên quay người định bỏ chạy. Một giây sau, Lâm Chính phóng một cây châm ra đâm thẳng vào lưng ông ta.
Á! Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ông ta ngã ra đất.
Đám đông kinh hãi. Phùng Thạch định lao lên nhưng sau khi do dự thì lại đứng nguyên tại chỗ. Lâm Chính bước tới, lấy từ trong người ra một thứ bột, chấm đầu kim vào và châm lên người phòng chủ. Một châm ghim vào cơ thể.
Phòng chủ gào lên như muốn phá nát phổi. Ngay sau đó cả người ông ta như bị điện giật, co giật một hồi rồi hai mắt trợn ngược, bất động.
“Cậu đã làm gì phòng chủ?”, Phùng Thạch vội vàng kêu lên.
“Yên tâm. Ông ta chưa chết. Tôi chỉ muốn nói với ông ta đây mới là độc mạnh nhất”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Độc mạnh nhất sao?”
“Thuốc độc này vốn có thể gi3t chết ông ta, nhưng tôi chỉ dùng một lượng cực nhỏ nên chưa chết được. Tạm thời toàn bộ kinh mạnh của ông ta bị tổn thương vĩnh viễn. Có lẽ cả đời này chỉ nằm trên giường được thôi. Yên tâm đi, loại độc này bao gồm cả tôi cũng không chữa được. Phòng chủ đã trở thành phế vật rồi. Giờ phòng chủ mới của Kỳ Dược Phòng là tôi”, Lâm Chính nói.
Anh quát lên. Câu nói vang lên, tất cả những người có mặt đều hóa đá.