Nghe thấy thế, miếng thức ăn vừa gắp đến bên miệng Hàn Thiên lập tức khựng lại.
Anh ta ngoảnh sang, nhìn giám đốc Chu với ánh mắt khó tin.
Đường Tiểu Thạch thì há hốc miệng.
Ai nấy đều kinh ngạc.
“Không phải chứ? Lẽ nào… chuyện này đã ầm ĩ đến tận chỗ thần y Lâm rồi?”, Đinh Thu hét lên.
“Sao có thể chứ? Vì một tên Lâm Thích Tổ mà gây hấn với Hoàng Ngu? Đầu óc thần y Lâm có vấn đề chắc? Hay là Dương Hoa không định tiến quân vào giới giải trí?”, Hầu Nam cau mày nói.
Hàn Thiên đặt đôi đũa xuống, đứng dậy nhìn chằm chằm giám đốc Chu: “Hiệu suất làm việc của anh tốt đấy, nhanh như vậy đã nói cho thần y Lâm biết rồi. Thôi bỏ đi, nếu đã là lời mời của thần y Lâm, thì tôi cũng phải nể mặt! Dẫn đường đi!”.
“Cứ bình tĩnh”.
Giám đốc Chu ngoảnh sang, lại nói với Đinh Thu và Hầu Nam: “Chủ tịch Lâm của chúng tôi dặn là mời cả hai ông chủ đi cùng”.
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, không có vẻ gì là sợ hãi.
Hàn Thiên cũng đi thì bọn họ có gì phải sợ chứ?
Cùng lắm thì đứng về phía Hoàng Ngu, thần y Lâm cũng chẳng làm gì được bọn họ.
“Đường Tông Hào, chú trở về chuẩn bị tiệc tối đi, cháu đi uống trà với thần y Lâm rồi về ngay”, Hàn Thiên bình thản nói, còn nhìn Đường Hồi Tuyết một cái, rồi mới bước ra khỏi phòng.
Hai người Đinh Thu và Hầu Nam vội vàng đi theo.
Ra khỏi nhà hàng, một chiếc Bentley đang đỗ ở ven đường.
Bước chân của Hầu Nam khựng lại.
“Ông chủ Hầu, sao thế?”, Đinh Thu ở bên cạnh kỳ quái hỏi.
“Chiếc xe này… hình như là xe của Cung Hỉ Vân”, Hầu Nam trầm giọng đáp.
Đinh Thu bỗng cảm thấy thót tim.
Cung Hỉ Vân?
Cái tên này có thể nói là như sét đánh bên tai bọn họ.
Đúng lúc này, cửa bên ghế lái phụ của chiếc Bentley mở ra, Cung Hỉ Vân đeo kính râm bước xuống, đứng bên cạnh xe.
“Mời các ông lên xe”.
“Cô Cung?”.
Đinh Thu và Hầu Nam đều tỏ vẻ kinh hãi.
“Các ông sao vậy? Cô gái này là ai?”, Hàn Thiên nhíu mày hỏi, anh ta không phải người ở đây, nên đương nhiên không biết Cung Hỉ Vân.
“Là người của thần y Lâm…”, Đinh Thu không biết nên giải thích thế nào, mãi mới thốt ra được một câu.
“Ồ, tôi còn tưởng là ai nữa, hóa ra là người của thần y Lâm, người của anh ta thì các ông sợ gì chứ? Còn sợ cô ta ăn thịt các ông sao?”, Hàn Thiên nhíu mày, thầm mắng hai người này vô tích sự, rồi leo lên xe.
Hai người kia há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ đành cắn răng lên xe cùng.
Chiếc Bentley khởi động.
Cung Hỉ Vân châm một điếu thuốc, mở cửa sổ xe nhả một ngụm khói.
Hàn Thiên ngồi ở hàng ghế sau đưa mắt nhìn Cung Hỉ Vân, thấy cô gái này tuy đã 30 tuổi, nhưng vẫn còn nét quyến rũ, trông rất hấp dẫn.
Anh ta li3m môi, cười nói: “Không ngờ bên cạnh thần y Lâm còn có một người đẹp như vậy, đúng là khiến người ta ngạc nhiên. Đây là cô Cung đúng không? Chào cô, tôi là Hàn Thiên”.
“Tôi biết tên cậu, cũng biết cậu là ai. Thế nào? Cậu muốn chơi tình một đêm với tôi sao?”, Cung Hỉ Vân hơi ngoái đầu, ánh mắt tỏ vẻ quyến rũ, đi kèm với vóc dáng bốc lửa kia, đúng là câu hồn đoạt phách.
Hàn Thiên sửng sốt, chắc là không ngờ
cô gái này lại cởi mở như vậy, lập tức cười lớn: “Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi gặp người thẳng thắn như cô Cung. Không tệ, không tệ, tôi rất thích tính cách này của cô. Cô Cung, hôm nào rảnh chúng ta có thể đi uống trà với nhau!”.
“Không vấn đề gì!”, Cung Hỉ Vân búng tàn thuốc, nheo mắt cười đáp: “Nhưng điều kiện là cậu có thể bình yên vô sự vượt qua được ngày hôm nay”.
“Sao cơ?”, Hàn Thiên hơi sửng sốt: “Cô Cung nói vậy là có ý gì?”.
“Không có gì, ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi! Chúng ta đến rồi!”, Cung Hỉ Vân cười mấy tiếng rồi nói.
Ba người trên xe đưa mắt nhìn, mới phát hiện chiếc Bentley không đến tập đoàn Dương Hoa, mà đến trước một câu lạc bộ nghỉ ngơi.
Câu lạc bộ này rất xa hoa, nguy nga lộng lẫy, hai bên cánh cửa có đặt hai con sư tử đá, nhìn rất có khí phách. Nhưng do là buổi trưa, nên nơi này vẫn chưa làm việc, cho dù cửa mở, nhưng rất ít người ra vào.
“Hình như đây không phải là tập đoàn Dương Hoa mà nhỉ?”, Hàn Thiên nhìn cánh cửa kia với ánh mắt kỳ quái, hỏi Cung Hỉ Vân.
“Đây cũng là một sản nghiệp thuộc tập đoàn Dương Hoa, hiện giờ do tôi phụ trách quản lý”, Cung Hỉ Vân cười đáp.
“Hóa ra là thế, không ngờ phạm vi làm ăn của tập đoàn Dương Hoa lại rộng như vậy”, Hàn Thiên kinh ngạc nói.
Nhưng Đinh Thu và Hầu Nam ở phía sau lại đứng đực tại chỗ, run lên bần bật, không nhấc nổi chân.
Hiển nhiên bọn họ đã ý thức được gì đó.
“Xin mời hai ông! Sao nào? Còn muốn tôi khiêng các ông vào sao?”, Cung Hỉ Vân liếc hai người họ, nói.
“Cô… cô Cung, không liên quan gì đến chúng tôi cả… Tôi… tôi không biết gì hết…”, Đinh Thu mặt nhăn mày nhó, run rẩy đáp.
“Cô Cung, liệu có phải… có hiểu lầm gì không?”, Hầu Nam cũng ngập ngừng nói.
“Có chuyện gì thì vào trong nói đi”, Cung Hỉ Vân thầm cười khẩy, bình thản nói.
Hàn Thiên tỏ vẻ khó hiểu, nhìn hai người kia.
Lẽ nào Cung Hỉ Vân này có vấn đề? Nếu không tại sao bọn họ lại sợ như vậy chứ?
Mặc kệ đi!
Dù cô ta lợi hại đến đâu cũng có thể giết được mình sao?
Hàn Thiên thầm hừ một tiếng, dáng vẻ bất cần, sải bước tiến vào trong.
Đinh Thu, Hầu Nam không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể cắn răng bước vào.
Vào phòng làm việc của Cung Hỉ Vân ở tầng ba, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy thần y Lâm nổi tiếng như cồn kia.