“Anh chính là thần y Lâm sao? Chào anh, chào anh, hôm nay được gặp anh đúng là phúc ba đời, ha ha ha…”, Hàn Thiên ra vẻ như quen biết từ lâu, đánh giá Lâm Chính một lượt, rồi cất tiếng cười lớn, bước tới chìa tay ra.
Nhưng anh ta đang định bước tới, thì bị hai đàn em của Cung Hỉ Vân ngăn lại.
“Hử?”.
Hàn Thiên nhíu mày, kỳ quái nhìn hai tên đàn em này, rồi liếc nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, đây là cách anh tiếp đãi khách sao?”.
“Nếu là khách của tôi thì tôi chắc chắn sẽ không ngồi đây, mà ra tận cửa đón, chỉ đáng tiếc anh không phải là khách của tôi”, Lâm Chính vừa sửa móng tay của mình vừa nói, chẳng thèm nhìn Hàn Thiên cái nào.
“Thần y Lâm, tôi không nhớ đã đắc tội gì với anh”.
“Cậu chủ Hàn nhanh quên quá, giám đốc Chu còn đang đứng ở cửa kia mà anh đã quên rồi à?”, Lâm Chính bình thản nói.
Hàn Thiên đã đoán được từ lâu, nhưng anh ta không ngờ Lâm Chính lại gọi anh ta đến đây vì chuyện này, hơn nữa còn có thái độ như vậy.
Lẽ nào thần y Lâm này bao che khuyết điểm như vậy sao?
Nhưng… lẽ nào anh ta lại không có đầu óc như vậy?
Anh ta không biết Hàn Thiên này là cậu chủ của Hoàng Ngu chắc?
Vì những người này mà đắc tội với anh ta?
Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!
Hàn Thiên thầm hừ một tiếng, điềm nhiên nói: “Ồ, chắc là thần y Lâm tức giận vì chuyện này hả? Tôi thừa nhận, trước đó tôi có chút hiểu lầm với giám đốc Chu, cũng có chút mâu thuẫn với vị khách Lâm Thích Tổ của Dương Hoa các anh. Nhưng thần y Lâm, chuyện này không to cũng không nhỏ, anh gọi tôi qua đây, lẽ nào muốn bắt tôi xin lỗi anh?”.
“Anh chịu xin lỗi sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Xin lỗi cũng được, nhưng tôi phải biết tôi đã làm sai ở đâu đã”, Hàn Thiên nói.
“Chuyện này anh không có lỗi”.
“Nói vậy thì là lỗi của Lâm Thích Tổ?”.
“Anh ta cũng không có lỗi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Vậy thì thú vị đấy, không ai có lỗi thì xin lỗi cái gì chứ?”, Hàn Thiên bật cười.
“Tôi gọi anh đến không phải là vì chuyện này”.
“Ồ, vậy thì là vì chuyện gì?”.
“Anh đã chọc vào bạn tôi”.
“Thần y Lâm, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Anh nói tôi không có lỗi, Lâm Thích Tổ cũng không có lỗi, bây giờ lại trách tôi chọc vào bạn anh? Anh đang đùa tôi sao?”, Hàn Thiên bị Lâm Chính làm cho rối tinh rối mù, không khỏi tức giận.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không nói Lâm Thích Tổ là bạn tôi, tôi gọi anh đến cũng không phải vì chuyện giữa anh và anh ta, mà là vì chuyện của bạn tôi!”.
“Bạn của anh là ai?”, Hàn Thiên tức giận hỏi.
“Đường Hồi Tuyết”, Lâm Chính bình thản nói ra ba chữ.
Hàn Thiên nghe thấy thế liền ngớ ra.
“Thực ra Lâm Thích Tổ không có nhiều tiếp xúc với tập đoàn Dương Hoa chúng tôi, Dương Hoa chúng tôi chỉ có chút qua lại về nghiệp vụ với công ty Quang Trúc ở nước ngoài. Nói một cách nghiêm túc thì anh ta không phải là bạn tôi. Còn chuyện giữa giám đốc Chu và anh cũng không được coi là chuyện lớn, tôi không rảnh quan tâm. Nhưng chuyện giữa anh và Đường Hồi Tuyết thì lại liên quan đến tôi
rồi”.
Lâm Chính lấy chiếc khăn tay ở bên cạnh, lau tay rồi bước về phía Hàn Thiên.
Hàn Thiên nhìn Lâm Chính chằm chằm, tim đập thình thịch.
Thần y Lâm này giống hệt trên tivi, khuôn mặt rất đẹp trai, ngay cả những nam minh tinh hạng một của Hoàng Ngu cũng không bì được. Nhưng không biết tại sao, thần y Lâm này lại khiến anh ta cảm thấy áp lực một cách vô cớ.
Hàn Thiên cảm thấy hơi khó thở…
“Thần y Lâm, anh muốn làm gì?”, Hàn Thiên bỗng dưng lo lắng, vô thức hỏi.
“Giải quyết chuyện này với anh”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng có làm bừa, nếu không tôi đảm bảo Dương Hoa các anh sẽ không được yên thân đâu… Chẳng phải anh muốn đầu tư cho bộ phim “Chiến Hổ” kia sao? Nếu anh động đến tôi, tôi sẽ khiến cho bộ phim đó khỏi cần ra mắt luôn”, Hàn Thiên lập tức nói.
“Tùy anh, có một tỷ tệ thôi mà! Dương Hoa tôi vẫn chơi được”, Lâm Chính đáp.
“Anh…”
Hàn Thiên còn định nói gì đó, nhưng ngay sau đó, Lâm Chính đã tung một cú đấm rất mạnh vào mặt anh ta.
Bốp!
Hàn Thiên lập tức bị đấm cho ngã lăn ra đất.
“Anh làm cái gì vậy? Anh dám đánh tôi?”, Hàn Thiên ôm bên má đang sưng vù lên, tức giận hét.
“Yên tâm, tôi sẽ không đánh chết anh đâu”.
“Khốn kiếp, tao liều mạng với mày!”.
Hàn Thiên gầm lên, bò dậy lao về phía Lâm Chính.
Nhưng còn chưa lại gần, đã bị Lâm Chính đạp cho một cái nữa.
Cú đạp này của Lâm Chính khá mạnh.
Bốp!
Cơ thể Hàn Thiên lập tức bay đi như một quả bóng, va vào bức tường, sau đó ngã lăn xuống đất. Anh ta ôm bụng run rẩy, đau đến mức khuôn mặt tái mét, không đứng dậy nổi.
“Tôi không quan tâm anh là ai, cũng không quan tâm ai đứng sau anh. Chỉ cần anh chọc vào bạn tôi, tôi trước giờ là người có ơn báo ơn có oán báo oán! Hàn Thiên, nghe giám đốc Chu nói anh đã đánh Đường Hồi Tuyết ở trong phòng bao. Nói đi, anh dùng tay nào đánh?”.
Lâm Chính vừa nói vừa chìa tay về phía người đàn ông ở bên cạnh.
Người kia hiểu ý, lập tức lấy một con dao phay ra, đặt vào tay Lâm Chính.
Hàn Thiên kinh hãi nhìn Lâm Chính.
“Anh… anh muốn làm gì?”.
“Vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Anh đánh bằng tay nào, tôi sẽ chặt tay đó!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.