“Cháu đến rồi!”, Lâm Chính chủ động trả lời một câu.
Nghe được lời này, người nhà họ Tô ở trong nhà đều hiện lên nụ cười mờ ám.
“Ha, cuối cùng cũng vẫn khuất phục rồi!”.
“Tôi đã nói cậu ta không nỡ bỏ Tiểu Nhu mà!”.
“Nghĩ tới cũng phải, dù gì Tiểu Nhu nhà chúng ta cũng là người đẹp nổi tiếng ở Giang Thành, bao nhiêu đàn ông muốn cưng nựng mà không được.
Gả cho tên vô dụng Lâm Chính làm vợ là hời cho cậu ta rồi, cậu ta còn không nâng niu trong tay xem như báu vật hay sao?”.
“Đúng vậy”.
Người nhà họ Tô cười thầm, cảm thấy chuyện đã nắm chắc chín phần mười.
Gương mặt căng thẳng của bà cụ Tô cũng dịu đi.
Cả nhà Tô Quảng đi vào phòng khách.
“Mẹ”, mấy người Tô Quảng chào hỏi.
Lâm Chính không nói tiếng nào, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh.
Bà cụ Tô cũng không để tâm, vẫy tay với Tô Nhu.
Tô Nhu lập tức đi tới.
Bà cụ Tô đưa xấp tài liệu ở bên cạnh cho cô.
“Đi, bảo chồng cháu ký tên lên số hợp đồng này!”, bà cụ Tô không biểu lộ cảm xúc nói.
Tô Nhu sửng sốt, liếc nhìn hợp đồng trên tay, vẻ mặt thay đổi.
“Bà nội, bà đang định bắt Lâm Chính thay đổi tất cả người phụ trách của dự án khu Thanh Sơn này sao? Bà muốn đá Lâm Chính ra khỏi dự án này?”, giọng Tô Nhu run rẩy.
Mặc dù cô biết kế hoạch và ý đồ của bà cụ Tô, nhưng chưa từng nghĩ bà cụ Tô lại làm đến mức đó.
Đây là muốn loại bỏ Lâm Chính ra khỏi vụ này mà!
“Tiểu Nhu, chuyện này không thể trách bà nội, chồng em có đức tính thế nào em là người hiểu rõ nhất.
Một dự án lớn như vậy đặt trong tay cậu ta, em có yên tâm không? Lỡ như làm hỏng nó thì có đền được không? Chuyện này liên quan đến lợi ích của bao nhiêu người!”, Tô Mỹ Tâm hừ nhẹ, nói.
“Đúng vậy, không phải chúng ta bạc bẽo, mà thực sự là Lâm Chính không có bản lĩnh đó, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta”, Lưu Diễm cũng phụ họa một câu.
Tô Nhu tức giận thở gấp.
“Đi mau đi”, bà cụ Tô nói.
Cơ thể Tô Nhu cứng đờ, cô cầm số hợp đồng đó, gian nan quay người, có chút bất lực nhìn Lâm Chính.
Cô thực sự không biết nên mở lời thế nào.
Lâm Chính thở dài, phủi bụi trên áo sơ mi, nói thẳng: “Tôi không ký”.
Ba chữ đơn giản đó thoáng chốc khiến cho những người thân thích nhà họ Tô rộ lên xôn xao.
“Cậu nói cái gì?”.
“Lâm Chính! Cậu còn dám không ký?”.
“Cậu phản rồi phải không? Cậu định làm trái ý bà nội sao?”.
Mọi người đập bàn trà, tức giận đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi.
Nhưng Lâm Chính ngồi im như tượng Phật, bất động như núi.
Dường như bà cụ Tô đã dự liệu được Lâm Chính sẽ dùng chiêu này, lạnh lùng hừ một tiếng, lại lấy đơn ly hôn ở bên cạnh ra, mặt không cảm xúc nói: “Nếu cậu đã không chịu ký hợp đồng, vậy thì