Trương Tinh Vũ và Tô Nhu đều biết vì sao bà cụ muốn làm như vậy.
Nhất là Tô Nhu, cô quản lý tài vụ của công ty nhà họ Tô, hiểu rõ hành động của nhà họ Tô hiện nay.
Cô là người hiểu rõ mọi việc nhất.
Nhưng, cô cũng là người bất lực nhất.
“Anh đi không?”.
Tô Nhu hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Đi, đương nhiên phải đi.
Bà nội đã chuẩn bị xong đơn ly hôn cho chúng ta rồi, sao có thể không đi được?”, Lâm Chính cười nói.
Thấy Lâm Chính có biểu cảm như vậy, Tô Nhu bỗng cảm thấy trống rỗng trong lòng, một loại cảm giác hoảng hốt không hiểu vì sao đột nhiên dâng lên.
Không biết vì sao cô phát hiện, mình càng ngày càng không quen người chồng đã kết hôn với mình ba năm này.
Cả nhà bốn người vội vàng bắt xe đến nhà họ Tô.
Lúc này, nhà họ Tô có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Tô Thái, Tô Cối, Tô Bắc đều đến, ngay cả con gái Tô Trân của bà cụ Tô cũng đến.
Mấy chục người nhà họ Tô tụ tập nơi phòng khách.
Bà cụ Tô ngồi trên ghế ở phía trên, một tay đặt trên tay vịn, một tay cầm gậy, mặt mày lạnh lùng.
Trên bàn trà bên cạnh bà ta là một xấp tài liệu thật dày.
Tô Bắc và Tô Trương Dương có vẻ như đang nói chuyện gì đó.
Tô Mỹ Tâm đang cầm son mới mua tô lại son.
Tô Cương dùng tay áo lau bụi trên giày.
Đó là đôi giày mà anh ta vừa mới tiêu ba mươi nghìn tệ để mua, có lẽ là đôi giày đắt nhất mà anh ta mang trong đời.
Tô Thái nhìn quanh mọi người, cuối dùng dừng mắt trên người Tô Bắc, thực sự không nhịn được lên tiếng: “Chú ba, mấy dự án này vẫn chưa khởi công, trước mắt vẫn chưa có lợi nhuận, sao chú lại đổi xe rồi? Chiếc BMW X6 chú đậu ngoài kia phải hơn tám trăm nghìn tệ đấy nhỉ? Chú lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”.
“Vay chứ đâu”, Tô Bắc cười nói: “Dù sao bây giờ cũng dễ vay.
Đợi dự án kết thúc, mọi người chia phần trăm rồi, tôi sẽ lấy đi trả tiền vay, không phải dễ rồi sao?”.
Tô Thái cạn lời.
“Mẹ, đợi lát nữa ký tên, mẹ phải chừa một dự án cho Tô Cối nhà chúng ta.
Thời gian này Tô Cối chịu khổ không ít, mẹ quên rồi à? Anh ấy vì học y cứu mẹ mà thế chấp cả căn nhà, bây giờ tháng nào nhà chúng con cũng phải trả tiền cho ngân hàng! Sống khổ sở đến thế nào”.
Tô Cối nháy mắt ra hiệu cho vợ mình, Lưu Diễm lập tức đứng dậy, gạt nước mắt nói.
Bà cụ Tô nhíu mày, không nói gì, chỉ gật đầu “ừ” một tiếng.
Nhưng một tiếng đó lại dẫn đến sự bất mãn của những người khác.
“Mẹ, anh hai một mình chiếm dự án của một công trình? Vậy nhà chúng con thì sao? A Bắc và Trương Dương nhà chúng con bỏ công sức ra nhiều nhất.
Mấy hôm nay bọn họ luôn bôn ba bên ngoài, da cũng bị lột mất một lớp, chẳng lẽ họ không có phần thưởng gì sao?”, Trương Vu Huệ lập tức lên tiếng.
“Đúng vậy, bà nội, cháu biết bà thích bác hai nhất, nhưng cũng không thể thiên vị được.
Nhà chúng cháu cũng đã bỏ nhiều công sức vì số hợp đồng này đấy”, Tô Mỹ Tâm cũng hờn dỗi lên tiếng.
“Mỹ Tâm, nếu không có bố anh, bây giờ bà nội đâu còn ngồi ở đây? Chúng ta nói chuyện phải dựa