Nhìn thấy vậy, Tiểu Thúy biến sắc, gương mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Lâm Chính nhíu mày: “Đây là đang làm gì? Bọn họ không phải đồng môn sao? Đều là người của đảo Vong Ưu, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Đệ tử kia chắc xương tứ chi đã bị vỡ nát, làm thế là hoàn toàn biến người kia thành tàn phế rồi!”.
“Anh Lâm, anh không biết đâu, đây là ân oán giữa đệ tử nội đảo và ngoại đảo…”, Tiểu Thúy mấp máy môi, nhỏ giọng nói.
“Nội đảo và ngoại đảo? Ngoại đảo thì tôi biết, là đệ tử từ ngoài đảo vào đây phải không? Vậy còn nội đảo… là ý gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Nội đảo là con cháu của người trên đảo, không những là con cháu của nhà họ Huyết như đảo chủ, mà còn có con cháu của trưởng lão, nguyên lão, chấp sự… Bọn họ từ nhỏ đã sống trên đảo, vô cùng bài xích người ngoài đảo, cho rằng người ngoài đảo cướp tài nguyên tu luyện thuộc về bọn họ, cho nên mới có mâu thuẫn như vậy. Đương nhiên, điểm mâu thuẫn cũng không chỉ giới hạn ở đó, mà còn có rất nhiều nguyên nhân. Tóm lại, trận chiến giữa đệ tử nội ngoại đảo rất phức tạp. Trừ khi là người bên trên can thiệp, nếu không thì không thể ngăn chặn…”, Tiểu Thúy nhỏ giọng nói.
“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính hiểu ra, gật đầu.
Theo lý mà nói, Tiểu Thúy cũng là đệ tử ngoại đảo.
Anh đột nhiên hiểu ra gì đó.
Nếu là vậy, sở dĩ những người có thiên phú trác tuyệt được đảo Vong Ưu đưa từ bên ngoài vào đây không luyện được võ công, không chết cũng bị thương, phải chăng là vì rơi vào cuộc phân tranh giữa đệ tử ngoại đảo và nội đảo?
Nghĩ đến đó, Lâm Chính cũng có chút lo lắng cho Lương Huyền Mi…
“Nghe đây, sau này cứ mỗi thứ hai, các người mới được vào sân luyện võ chữ Địa này. Những lúc khác, các người hãy thành thật tu luyện ở trong sân nhà của các người đi. Còn sân luyện võ chữ Thiên, tôi không cho phép các người bước vào nửa bước. Nếu không, các người vào lần nào, tôi sẽ đánh lần đó! Tôi và các sư đệ sư muội của tôi ra tay không biết nặng nhẹ, một khi gãy xương bại liệt gì đó thì thật ngại quá. Nghe rõ chưa?”, người tên Trương Tử Tường nhếch khóe môi, mỉm cười nói.
“Anh…”.
Các đệ tử ngoại đảo giận mà không dám nói, ai nấy nghiến sắp nát cả răng.
Nhưng thực lực bọn họ không bằng những người này, nếu thật sự muốn đấu thì hoàn toàn không phải đối thủ.
“Trương Tử Tường! Anh oai phong quá nhỉ!”.
Lúc này, một giọng quát lạnh lùng vang lên.
Trương Tử Tường hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc võ phục màu đỏ bước nhanh tới.
Cô gái cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, lông mày đậm xinh, môi đỏ răng trắng, dáng người đường cong rõ ràng, yểu điệu lả lướt, là một người đẹp chính hiệu. Nhất là đôi chân cô ta, nhờ luyện công mà cực kỳ cân xứng hữu hình, không có chút khuyết điểm nào.
Cô gái vừa xuất hiện, trong mắt Trương Tử Tường lập tức lóe lên tà khí.
Nhưng hắn lại không hoảng loạn, ngược lại nhếch khóe miệng, cười thật tươi: “Tôi cứ tưởng là ai chứ, hóa ra là Diên Nữ sư muội. Sư muội, nghe nói cô ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hơn một tháng chưa về, hơn một tháng này sư huynh rất nhớ sư muội”.
“Trương Tử Tường, sớm muộn gì tôi cũng sẽ xé rách miệng anh ra!”, cô gái tên Diên Nữ lạnh lùng nói, sau đó tiến lên kiểm tra vết thương của hai đệ tử ngã trên mặt đất. Khi phát hiện một đệ tử bị gãy hết hai tay hai chân, vẻ mặt cô ta cực kỳ lạnh lẽo.
“Anh… thật ác độc!”.
“Ha ha ha, Diên Nữ sư muội, thiên phú của cô không tệ, cần gì phải ở chung với đám vô dụng này? Nội đảo chúng tôi đã quăng cành ô liu ra cho cô, chỉ cần cô gật đầu, gia nhập nội đảo chúng tôi, tài nguyên trên đảo này còn không phải tùy cô lựa chọn hay sao?”, Trương Tử Tường cười nói.
“Tài nguyên luyện công là đảo chủ cung cấp, không phải các người cho. Các người độc chiếm tài nguyên luyện công, tôi nhất định sẽ tố cáo các người trước mặt đảo chủ”.
“Diên Nữ sư muội, cô cũng ngây thơ quá. Nếu tố cáo thật sự có hiệu quả, cô cảm thấy đệ tử ngoại đảo như các cô lại đến bước đường này sao?”, Trương Tử Tường cười nói.
Diên Nữ nghiến răng nghiến lợi, nhưng không lên tiếng, chỉ nhỏ giọng nói: “Mau đưa bọn họ đi chữa trị”.
“Vâng”.
Các sư đệ ở bên cạnh đáp lại.
Nhưng
khi bọn họ định khiêng hai người này đi thì lại không đủ sức, hóa ra bọn họ đều bị thương.
“Tiểu Thúy, còn anh gì kia, qua đây giúp đỡ đi!”.
Dường như Diên Nữ đã nhận ra Tiểu Thúy và Lâm Chính đang đứng ở nơi đó, lập tức hét lên.
“Hả? Chuyện này… Diên Nữ sư tỷ, người này là…”, Tiểu Thúy vội giải thích.
Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Diên Nữ ngắt lời.
“Bớt nhiều lời, mau qua đây!”.
Tiểu Thúy rùng mình sợ hãi, khó xử nhìn Lâm Chính.
“Đi thôi, tới giúp đỡ họ, cứu người quan trọng”, Lâm Chính nói, sau đó tiến lên.
Mấy người khiêng người bị thương đi.
Diên Nữ lạnh lùng liếc nhìn Trương Tử Tường, sau đó quay người rời đi.
“Ê? Sư muội đừng đi chứ, sư huynh còn muốn nói thêm vài lời với sư muội mà”, Trương Tử Tường vội hét lên.
Nhưng Diên Nữ không quan tâm.
Bọn họ cất giọng cười lớn, tràn đầy giễu cợt.
“Sư huynh, con ả đó hình như không để ý đến anh”, người bên cạnh cười nói.
“Ha ha, yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đưa cô ta lên giường!”, Trương Tử Tường nheo mắt lại, cười nói.
Hai người bị thương được khiêng đến trước một căn nhà tranh.
Xung quanh nhà tranh đặt nhiều chiếc giường trúc, một người phụ nữ lớn tuổi đang nấu thuốc ở bên cạnh nhà tranh, hương thuốc lan tỏa ngào ngạt.
“Đặt bọn họ xuống giường trúc”, Diên Nữ chỉ huy.
Lâm Chính và Tiểu Thúy lập tức đặt người bị thương lên giường trúc.
Diên Nữ đi về phía người phụ nữ lớn tuổi.
“Diệu Thủ trưởng lão, xin hãy xem bệnh ạ…”, Diên Nữ nhỏ giọng nói, giọng điệu vô cùng cung kính.
“Vì sao mà bị thương đấy?”, người phụ nữ lớn tuổi không ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng khàn đặc.
“À… là do luyện công… luyện công bị thương…”, Diên Nữ nhỏ giọng đáp.
“Luyện công?”.
Người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trũng sâu khinh thường liếc nhìn Diên Nữ, lạnh lùng quát: “Con khốn này, còn dám lừa tôi? Bị thương do luyện công hay bị người ta đánh bị thương, cô nghĩ tôi không nhìn ra sao?”.
“Lúc luyện công… so đấu với đồng môn mà bị thương…”, Diên Nữ vội sửa lời.
“Ha, con khốn này cũng lanh lợi đấy! Chỉ tiếc tôi không thích đám người các cô! Đám người các cô chỉ là một đống rác rưởi trên đảo chúng tôi, cũng không biết sao mấy người kia lại chiêu mộ các cô vào đây”.
Người phụ nữ lớn tuổi cười nói, sau đó lấy hai miếng cao dán từ trong túi ra, ném về phía giường trúc.
Cao dán rơi xuống đất.
“Kẻ yếu không có tư cách được chữa trị. Các người ẩu đả với người khác thua bị thương là bởi vì các người không có bản lĩnh, cầm lấy dán đi, dán xong thì mau cút đi!”, người phụ nữ lớn tuổi lạnh lùng nói.
Diên Nữ thấy vậy lập tức đi tới nhặt cao dán lên.
Mọi người đều không lên tiếng, vẻ mặt rất thất vọng.
Lâm Chính lại âm thầm nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Đây là chuyện của đảo Vong Ưu, anh không muốn can dự vào.
Dán cao dán xong, vẻ mặt của hai người bị thương thoải mái hơn nhiều. Nhưng bọn họ bị thương ở bên trong, đâu phải một miếng cao dán là chữa khỏi?
Nhưng không ai dám đòi hỏi thêm thảo dược từ người phụ nữ lớn tuổi kia.
Lúc này, Diên Nữ quay sang quát khẽ với Lâm Chính và Tiểu Thúy: “Hai người khiêng bọn họ tới phòng tôi!”.
“Sư tỷ định làm gì?”, Tiểu Thúy ngơ ngác hỏi.
“Nếu Diệu Thủ trưởng lão không chịu chữa thì để tôi chữa!”, Diên Nữ lạnh lùng nói.