Người học võ ít nhiều đều biết một ít thủ đoạn chữa trị vết thương nhẹ.
Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy, sao mấy vết thương nhẹ có thể so sánh được?
Tiểu Thúy, Lâm Chính và vài đệ tử khác đưa hai người bệnh đến một kiến trúc ở giữa lưng núi.
Đó là một trong các chỗ ở của đệ tử ngoại đảo.
Kiến trúc nơi đây tồi tàn hơn những kiến khúc khác nhiều, nhưng thiết bị vẫn đầy đủ. Nhiều đệ tử ra vào, nhìn thấy Diên Nữ thì cung kính gọi một tiếng Diên Nữ sư tỷ.
Hai người bị thương được khiêng đến một căn phòng khá lớn ở chính giữa.
Các đệ tử vây lại.
Diên Nữ sai người lau sơ qua hai người, sau đó chạy vào trong lấy thuốc, đắp cho hai người.
Cách làm của cô ta khá qua loa, hơn nữa công dụng của thảo dược cũng không thể chữa khỏi vết thương cho hai người, cùng lắm chỉ có thể xoa dịu. Nhưng tình hình hiện nay, loại thảo dược đó đã là thứ tốt nhất.
“Sư tỷ, ừm… dựa vào số thảo dược này… e rằng hai sư huynh khó mà lành vết thương…”, một nữ đệ tử lo âu nói.
“Nếu không thì phải làm sao? Nếu không phải các người quá vô năng, chúng ta có đến nỗi rơi vào kết cục này không?”, Diên Nữ lạnh lùng nói.
“Sư tỷ… cái… cái này không thể trách chúng tôi. Đệ tử nội đảo từ nhỏ đã luyện võ ở trên đảo, chúng tôi đều nửa đường rời khỏi nhà, còn phải làm người hầu ở trên đảo ba năm, thời gian chúng tôi thật sự học võ không nhiều, không đánh lại bọn họ thật ra rất bình thường…”, nữ đệ tử kia giải thích.
Nhưng vừa dứt lời.
Bốp!
Một tiếng tát tai giòn giã vang lên.
Nữ đệ tử đó ôm mặt, ấm ức nhìn Diên Nữ.
“Diên Nữ sư tỷ…”.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Các người không cố gắng mà lại còn lý do?”, Diên Nữ lại tát thêm một cái lên má kia của nữ đệ tử đó.
Bốp!
Gò má của nữ đệ tử ngay tức khắc đỏ lên, không nhịn được nữa, nước mắt như mưa lăn dọc xuống theo khóe mắt.
Mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, trong nhà chỉ còn lại tiếng khóc của nữ đệ tử kia.
“Nghe đây, ngày mai ở hội thí luyện, tôi mặc kệ các người dùng thủ đoạn gì, ít nhất phải lọt vào top 5 cho tôi. Nếu không tiến vào top 5, các người đều sẽ không có trái ngọt để ăn đâu. Đến lúc đó đừng nói là thảo dược, ngay cả một tờ giấy các người cũng đừng mong được có”.
Diên Nữ tức giận quát lên, sau đó phất tay rời khỏi phòng.
Mọi người đều há hốc miệng, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diên Nữ rời đi, đều không nói tiếng nào.
Lâm Chính âm thầm nhíu mày.
Anh không ngờ tính tình Diên Nữ lại nóng nảy như vậy.
Tiểu Thúy thở dài, nhìn hai người sư huynh bị thương, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay sang hỏi Lâm Chính: “Anh Lâm, tôi nghe nói anh là bác sĩ cô chủ mời đến đảo, anh có thể khám cho hai sư huynh được không?”.
“Bác sĩ?”.
Các đệ tử xung quanh lần lượt nhìn về phía Lâm Chính, nhưng trong mắt toàn là vẻ thất vọng.
Bác sĩ trẻ tuổi như vậy… y thuật có thể cao siêu đến đâu?
“Khám thì không vấn đề, nhưng trên tay tôi không có dụng cụ, không có cao dán, chỉ có thể châm vài kim cho bọn họ, như vậy có thể giúp bọn họ lành nhanh hơn một chút”, Lâm Chính nói.
“Vậy cũng còn hơn không. Anh Lâm, ngày mai nhóm chúng tôi phải tham gia hội thí luyện. Hội thí luyện này rất quan trọng đối với chúng tôi, nếu anh có thể chữa cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ rất cảm kích anh”, Tiểu Thúy vội nói.
“Hội thí luyện gì vậy?”, Lâm Chính thuận thế hỏi.
“Chính là đại hội thí luyện mỗi năm một lần trên đảo Vong Ưu, tất cả đệ tử đều phải tham gia. Tổng cộng chia làm mười ba nhóm, mấy người chúng tôi là một nhóm”.
“Hội thí luyện này rất quan trọng à?”, Lâm Chính cười nói: “Tôi thấy Diên Nữ sư tỷ của các cô rất xem trọng đại hội thí luyện này. Lúc nãy cô ta còn nổi nóng như vậy, chẳng lẽ đại hội thí luyện này có phần thưởng rất phong phú hay sao?”.
“Dù có đứng nhất đại hội thí luyện cũng không có bất cứ phần thưởng nào”.
“Thế thì vì sao Diên Nữ lại xem trọng như vậy?”.
“Sở dĩ Diên Nữ sư tỷ như vậy là vì nếu có thể vào được top 5, đảo chủ sẽ sắp xếp trưởng lão dẫn dắt nhóm chúng tôi luyện võ. Được danh sư chỉ diểm, thực lực sẽ tiến bộ rất nhanh!”.
“Hóa ra là vậy! Xem ra Diên Nữ là muốn tốt cho các cô”, Lâm Chính sáng mắt lên, nói.
“Muốn tốt cho chúng tôi? Không có đâu!”.
“Cô ta làm những chuyện này cũng là vì bản thân cô
ta!”.
“Người phụ nữ đó cũng là người rất tư lợi, cực kỳ hà khắc!”.
Người bên cạnh đều không nhịn được lẩm bẩm.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Vì sao lại nói vậy?”.
“Anh Lâm không phải người trên đảo đúng không? Có lẽ anh không biết, Diên Nữ là người đẹp nổi tiếng trên đảo”.
“Nhiều người thèm thuồng sắc đẹp của cô ta, Trương Tử Tường khi nãy cũng là một trong số đó! Cô ta muốn vào được top 5 là muốn nương tựa vào một trưởng lão, lấy đó làm chỗ dựa! Chỉ thế mà thôi”.
“Còn chuyện cô ta bảo vệ chúng tôi, chữa trị cho chúng tôi, cũng chỉ là hi vọng chúng tôi có thể giữ trạng thái tốt nhất, bảo đảm cho đại hội thí luyện ngày mai!”.
“Người phụ nữ đó hoàn toàn chỉ vì bản thân mình, không phải thân thiết như anh thấy đâu!”.
Bọn họ anh một câu tôi một câu, ba mồm bảy miệng tranh nhau nói.
Lâm Chính rất bất ngờ, cũng không ngờ Diên Nữ lại có tâm tư như vậy. Anh còn tưởng Diên Nữ đóng vai một chị gái nhiệt tình ở đây chứ.
“Các người đang nói gì ở đó đấy?”.
Lúc này, giọng nói phẫn nộ vang lên từ ngoài cửa.
Tất cả mọi người giật mình, đưa mắt nhìn lại, không biết từ lúc nào Diên Nữ đã xuất hiện nơi cửa.
“Hả? Diên Nữ sư tỷ?”.
Bọn họ đều tái mặt.
“Các người giỏi lắm, nói xấu tôi ở sau lưng tôi? Được! Được lắm!”, gương mặt Diên Nữ lạnh băng, âm trầm nói.
Bọn họ sợ đến mức mất hồn, vội vàng cúi đầu.
“Mau chạy quanh sân một trăm vòng cho tôi, sau đó luyện công một tiếng, nếu thiếu vòng nào hay thiếu phút nào, vậy thì tôi cũng mặc kệ đại hội ngày mai, tôi sẽ đánh gãy chân các người!”, Diên Nữ mắng chửi: “Đi mau!”.
“Vâng… Vâng sư tỷ…”.
Bọn họ run lẩy bẩy, vội vàng chạy ra ngoài.
“Tiểu Thúy, cô còn không đi mau?”, Diên Nữ nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, hỏi.
“Sư tỷ, Nhị trưởng lão căn dặn tôi chăm sóc vị Lâm tiên sinh này…”, Tiểu Thúy dè dặt nói.
“Lâm tiên sinh?”, Diên Nữ hiếu kỳ nhìn Lâm Chính: “Anh không phải đệ tử ở trên đảo chúng tôi sao?”.
“Không phải, xin chào, tôi là Lâm Chính”, Lâm Chính bình thản nói.
“Lâm Chính?”.
Trong mắt Diên Nữ thoáng qua vẻ nghi hoặc, quan sát anh kỹ càng một vòng, lạnh lùng nói: “Anh đến đây làm gì?”.
“Tôi được cô Huyết U U mời đến đây khám bệnh cho người trên đảo các cô”, Lâm Chính trả lời.
“Nói vậy là y thuật của anh không tệ?”.
“Chỉ là hiểu một ít y thuật”.
“Anh quen biết với người trên đảo sao?”.
“Tôi mới lần đầu đến đây, sao có thể quen biết?”.
“Vậy trên đảo có ai quen biết anh sao?”.
“Cô hỏi cái này làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy hơi quái lạ.
“Bỏ đi, anh khám cho hai sư đệ của tôi đi”, Diên Nữ lạnh lùng nói.
“Chuyện này không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu.
“Tiểu Thúy, đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, theo sát anh ta, đừng để anh ta chạy loạn. Tôi ra ngoài một lát”, ánh mắt Diên Nữ lóe lên, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
“Sư tỷ định đi đâu vậy nhỉ?”.
Tiểu Thúy rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi.
Lâm Chính lấy châm bạc, bắt đầu khử trùng, dàn trải ra.
Những người này đều bị ngoại thương, châm cứu không thể giúp bọn họ nối liền gân cốt, chuyện có thể làm chỉ là tăng thêm tốc độ tự lành của cơ thể họ.
Tiểu Thúy đứng ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn Lâm Chính châm cứu.
Nhìn một hồi, khuôn mặt cô ấy hoàn toàn cứng đờ, miệng hé ra, người ngây ngốc…