Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Tất cả đều dồn về phía Anna. Có người muốn đập chết cô. Cũng có người bắt cô tự tử. Thậm chí có người còn muốn lột sạch đồ của cô ta.
Anna sợ tới mức như muốn phát điên. Cô ta ngồi phụp xuống ôm đầu, không biết phải làm thế nào. Lúc này trông cô ta không khác gì một con thỏ bé nhỏ.
May mà còn vài người có lương tâm quát lên và cố gắng bảo vệ cô ta. Nếu không lúc này sợ rằng Anna đã bị phanh thây rồi.
Ramon cùng vài người quản lý cấp cao của Hiệp hội đứng trước cửa nhìn cảnh tượng hỗn loạn và nhếch miệng cười đắc ý.
“Hội trưởng Ramon, anh không định ổn định lại trật tự chút nào sao?”, một người mỉm cười nói với anh ta.
“Ở đây hỗn loạn lắm à?”, Ramon hỏi ngược lại.
Người kia nói đùa: “Xin lỗi, là tôi lầm thôi!”
“Không sao, chỉ cần đi thay cặp kính mới là được”, Ramon nói.
Đám đông bật cười. Đúng lúc này…
Két!
Tiếng xe phanh gấp vô cùng chói tai vang lên. Không ít người nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc Mercedes Benz phóng tới. Đám đông thất sắc, vội vàng né qua hai bên. Có nhiều người do cuống quá còn vấp ngã.
Hiện trường lốn nhốn, tiếng la hét vang lên không ngớt. Chiếc xe phóng vào giữa đám đông, dừng lại trước mặt Anna.
“Anna, mau lên xe”, người ở trên xe vội vàng hét lên. Anna bừng tỉnh, lập tức mở cửa xe, nhảy vào.
Rầm!
Cửa xe đóng chặt, chiếc xe lùi lại, định thoát ra khỏi vòng vây của đám đông.
“Bọn chúng bỏ chạy rồi”.
“Đừng để chúng chạy thoát. Chặn lại".
Có nhiều người cảm thấy không cam tâm định chặn lại. Thế nhưng người lái xe mặc kệ, cứ thề lùi về sau tông vào những kẻ có ý định chặn họ. Đám người tái mặt, vội vàng né sang hai bên. Chiếc xe được đà bèn quét một đường cong đẹp mắt rồi lao vọt đi.
“Chết tiệt!”
“Shit!”
“Các người sẽ gặp quả báo thôi! Chắc chắn đấy!”, rất nhiều người lao lên chửi rủa. Còn có người nhặt đá bên đường ném về phía chiếc xe. Thế nhưng chiếc xe nhanh chóng lao ra đường lớn và biến mất.
“Ai vậy?”, Ramon chau mày.
“Nhìn biển thì có vẻ như là xe của Jesse”.
“Jesse? Hừ, anh ta cũng sẽ gặp báo ứng thôi”, Ramon lạnh giọng, quay người đi vào trong.
Trên xe…
“Khụ khụ…”, Anna ho mãnh liệt. Cô ta lấy khăn giấy cố gắng lau nước ngọt và vụn bánh dính trên người.
“Chắc tôi phải đi tắm cái rồi”, Anna vứt giấy trong tay đi và thở dài.
“Tôi thấy tốt nhất là cô nên rời khỏi nước Mễ”, Jesse đang lái xe bèn lên tiếng.
“Rời khỏi nước Mễ sao?”
Anna giật mình, sau đó run rẩy nói: “Có thể anh nói đúng. Tôi không thể ở đây lâu được, nếu không sẽ chết mất”.
Jesse nhìn cô ta nhưng không nói gì.
“Cảm ơn anh, Jesse”
“Đừng khách sáo. Chúng ta không là đồng nghiệp thì cũng là bạn bè. Không phải sao?”
“Cảm ơn những gì anh đã làm cho tôi. Nếu không có anh thì tôi thật sự không biết sẽ biến thành người như thế nào nữa…Vừa rồi thật đáng sợ”.
“Cô không nên
xuất hiện ở đây. Ramon quá xấu xa. Cô khiến anh ta không có được bản thảo của bác sĩ Howard, nên anh ta hận lắm. Anh ta sẽ tìm mọi cách để dìm cô xuống.
“Đúng vậy…hầy, giờ nói mấy điều này cũng vô ích. Có lẽ anh cũng bị bại lộ rồi. Tôi nhận ra xe của anh thì chắc chắn Ramon cũng sẽ nhận ra. Jesse, có lẽ anh cũng không thể ở lại Hiệp hội nữa”.
“Tôi sẽ cân nhắc tới việc rời đi. Nhưng không phải bây giờ, rất nhiều xương máu của tôi đổ xuống ở đây, tôi phải đưa chúng đi theo nữa”.
“Vậy anh cũng phải nhanh lên chút đi".
“Yên tâm đi Anna, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân”, Jesse vừa đạp chân ga vừa nói. Anh ta định đưa Anna tới khách sạn tắm rửa. Nhưng có vẻ như Anna không muốn đi.
“Jesse, đưa tôi tới công viên Black Rocks đi”.
“Cô tới đó làm gì?”
“Tôi phải đi tìm thầy của tôi”.
“Cô định nhờ thầy của cô giải quyết chuyện này sao?”
“Có thể là thầy cũng bó tay. Tôi chỉ muốn khuyên thầy mau chóng rời đi thôi"
“Thầy có nghe lời cô không?”
“Thầy hơi cố chấp, hi vọng sẽ nghe lời của tôi”.
“Vậy thì ok, chúng ta tới công viên”, Jesse gật đầu, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi.
Tầm hai mươi phút sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng của công viên Black Rocks. Anna lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Lâm Chính.
“Thầy đang ở đâu?”
“Tôi vừa đi lấy thuốc, cũng không tệ, có thu hoạch…sao thế?”, Lâm Chính ở đầu dây bên kia khẽ mỉm cười.
“Thầy quay lại ngay đi. Tôi đang ở công viên Black Rocks đợi thầy. Chúng ta phải rời khỏi nước Mễ ngay lập tức", Anna vội vàng nói.
“Tại sao?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.
“Không có thời gian giải thích đâu. Thầy mau ra đi”, Anna cuống cả lên.
Lâm Chính khẽ chau mày và tắt máy. Tầm mười phút sau, Lâm Chính nhanh chóng đi tới trước công viên. Anna kéo kính cửa xuống, hét lên với anh: “Thầy! Ở đây!”
Mặc dù Lâm Chính đứng khá xa Anna nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tím ngắt thành từng mảng của cô ta…
Lâm Chính mặt tối sầm, vội vàng bước tới: “Mặt của cô…làm sao vậy?”