"Chuyện gì vậy?", Trung Hồng đanh mặt hỏi người bên cạnh. Người này lập tức chạy đi hỏi. Một lúc sau người này quay lại, nói nhỏ vào tai Trung Hồng.
“Cái gì?”, Trung Hồng thảng thốt.
“Anh Trung…chuyện gì vậy?”, Tô Nhu bàng hoàng, nhìn đám nam nữ mềm như cọng bún được khiêng lên xe cứu thương mà cảm thấy khó hiểu.
“À…không có gì! Do Chu Quý vui quá nên uống hơi nhiều…say thôi…không sao…”, Trung Hồng cố gặng cười.
“Vậy sao? Tôi nhớ chồng tôi uống cùng với Chu Quý. Lẽ nào anh ấy cũng say rồi”, Tô Nhu vội vàng đứng dậy.
“Để tôi đi xem thế nào”.
“Tô Nhu”, Trung Hồng vội vàng gọi. Thế nhưng lúc này một giọng nói vang lên.
“Bà xã, anh không sao. Anh không biết uống nên anh Chu cũng không bắt anh uống gì cả”.
Nghe tới đây, hai người đồng loạt quay qua nhìn thấy Lâm Chính đang mỉm cười. Trên người anh không hề có mùi rượu, sắc mặt hết sức bình thường, không hề giống người vừa mới động vào rượu.
Trung Hồng cũng sững sờ. Chuyện gì vậy? Lẽ nào đám Chu Quý mập chỉ lo uống mà mặc kệ Lâm Chính thật sao? Chu Quý làm ăn kiểu gì thế? Anh ta chau mày, sắc mặt tối sầm.
Thế nhưng anh ta không biểu hiện nhiều ra ngoài, chỉ đứng dậy tỏ ra có lỗi: “Xem ra Chu Quý đã không tiếp đón anh Lâm chu đáo. Thật xin lỗi, chúng tôi đã không ra dáng người chủ nhà tiếp khách rồi”.
“Không có gì, anh Trung không cần khách sáo. Anh cứ ăn từ từ. Bà xã, chúng ta về phòng thôi”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu vẫn không quen với cách gọi của Lâm Chính. Bởi vì trong khoảng thời gian kết hôn vừa rồi, anh rất ít khi gọi cô là bà xã. Cô hơi đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu.
Trung Hồng thấy vậy thì cuống cả lên vội nói: “Tô Nhu, màn biểu diễn của Harry vẫn chưa kết thúc. Cô không muốn thưởng thức nữa sao? Dù sao thì anh ấy cũng đánh đàn vì cô mà”.
Dứt lời, Tô Nhu giật mình tỏ ra chần chừ. Không thể phủ nhận, đúng là cô rất thích màn biểu diễn của Harry và cũng biết rằng được nghe trực tiếp thế này không phải chuyện dễ, nên cũng cảm thấy không nỡ. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh chỉ lắc đầu.
“Bài này có gì hay chứ. Bà xã, nếu em thích nghe thì về anh sẽ đàn cho em nghe!”
Dứt lời, Tô Nhu cảm thấy thật vui.
“Anh biết đánh đàn à?”
“Anh biết chứ, lúc em lên đại học có mua một cây đàn, chẳng phải sao? Vẫn đặt ở trong phòng khách đấy. Đợt em đi làm anh rảnh quá nên có tập, mặc dù chưa tới mức tinh thông những cũng biết đôi chút”.
“Cái gì, không ngờ anh cũng học được chút gì đó hay ho nhỉ”, đôi mắt Tô Nhu sáng lên.
Nhưng Trung Hồng chỉ lắc đầu: “Anh Lâm, có lẽ anh không hiểu, sự chênh lệch giữa anh và Harry giống như trên trời với dưới biển đó. Harry thường không đánh đàn cho ai nghe bao giờ. Hôm nay
là sinh nhật của Tô Nhu, anh ấy nể mặt tôi nên mới xuất hiện, nếu không, người ở đây sao có cơ hội được nghe những âm thanh tuyệt vời của anh ấy chứ. Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên thưởng thức trọn vẹn bài biểu diễn của anh ấy thì hơn”, Trung Hồng cúi đầu.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn tối mặt. Một lúc sau anh hít một hơi thật sâu và nói: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của Tô Nhu, theo thông lệ thì tôi cũng nên tặng cô ấy một món quà”.
“Thông lệ?”, Tô Nhu giật mình, dường như hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
Harry kết thúc bài biểu diễn, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Lúc này, Lâm Chính làm ảo thuật lấy từ trong người ra một bông hoa hồng màu trắng và đưa cho Tô Nhu
Đồng tử của Tô Nhu co lại. Hoa hồng trắng sao? Cô nhớ bông hoa này. Vào mỗi một ngày trong năm, trên đầu giường của cô luôn có một bông hoa hồng màu trắng.
“Lâm Chính, lẽ nào sinh nhật mỗi năm, anh chính là người tặng hoa hồng trắng cho em?”, Tô Nhu cầm bông hoa hồng, ngẩng đầu lên nói.
Thế nhưng Lâm Chính không trả lời. Bởi vì anh đã bước ra xa. Anh bước về phía cây đàn.
Toàn bộ khách có mặt tại hiện trường đều nhìn về phía anh với vẻ nghi ngờ. Người này là ai vậy. Harry cũng cảm thấy khó hiểu.
“Chào anh! Nếu anh muốn ký tên thì có thể đợi tôi kết thúc rồi ký không? Tôi không thích người khác làm phiền khi đang biểu diễn”, Harry tỏ ra không vui.
“Xin lỗi, tôi không tới để xin chữ ký”, Lâm Chính lắc đầu.
“Ồ!”
Harry tỏ ra bất ngờ: “Vậy anh có việc gì không?”
“Tôi hi vọng anh có thể đứng dậy. Tôi muốn mượn đàn để đánh một bài cho bà xã của tôi. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, mỗi năm tôi đều dùng cách giống nhau chúc mừng cô ấy. Chỉ có điều là cô ấy không hề hay biết mà thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Dứt lời, Harry sửng sốt. Một lúc sau anh ta mới nói: “Vợ của anh là ai”.
“Chính là người phụ nữ bên cạnh Trung Hồng”, Lâm Chính cười nói.
Harry nhìn về phía Tô Nhu và chau mày.
“Vậy anh có biết tôi đang đánh đàn vì ai không?”, Harry trầm giọng
“Tôi biết! Vì vợ tôi”.
“Vậy anh cảm thấy, trình độ của anh có thể vượt qua cả một bậc thầy piano chuyên nghiệp sao?”, Harry hừ giọng, chất vấn.