“So sánh ư?”
Lâm Chính tò mò nhìn anh ta: “Tôi chơi một bản nhạc cho vợ tôi nghe, không phải muốn so tài với anh, tại sao trình độ của tôi nhất định phải cao hơn anh? Chẳng lẽ trình độ của tôi không tốt, thì không xứng chơi đàn cho vợ tôi nghe sao?”
“Vậy anh nghĩ vợ anh muốn nghe bài hát nào?”, Harry càng lúc càng thấy không vui.
Anh ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Bất cứ ai và trong bất kỳ trường hợp nào, ai lại không nể mặt anh ta chứ? Nhưng người này lại vô lễ với anh ta như vậy!
Anh ta không thể chịu đựng được!
“Hôm nay là sinh nhật của vợ tôi, tôi chỉ muốn đàn một bản nhạc làm quà sinh nhật cho cô ấy”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Anh… Quả thật là vô lý! Được! Nếu anh đã kiên trì, vậy tôi sẽ để anh đàn!”
Harry khó chịu, đột nhiên đứng dậy, hô to về phía những vị khách có mặt ở đấy: “Mọi người, xin hãy im lặng!”
Hội trường ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều đưa mắt nhìn anh ta.
“Harry, tại sao cậu lại dừng bài diễn tấu? Xảy ra chuyện gì thế?” Trung Hồng ở bên này thắc mắc hỏi.
“Thật xin lỗi, Hồng à, không phải tôi không muốn diễn tiếp cho cậu nghe, chỉ là người này mạnh miệng yêu cầu được đàn một bản nhạc cho vợ nghe, thật xin lỗi, tôi tạm thời chỉ có thể làm một thính giả thôi, đối với những người đang mong đợi màn diễn tấu của tôi, tôi không thể không nói một tiếng xin lỗi”, Harry đầy áy náy nói.
Ngay sau khi anh ta nói xong, hội trường lập tức xôn xao.
"Cái gì?"
“Chuyện… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Người kia là ai? Rất hiếm khi được thấy cậu Harry diễn tấu cho chúng ta xem, đây là một cơ hội quý giá, anh ta không biết cậu Harry sao? Anh ta lại dám đuổi cậu Harry ư? Tự mình đánh đàn hả?”
“Đúng là không biết lượng sức mình!”
“Ngu ngốc! Cút xuống đi, anh nghĩ mình là ai?”
“Đúng vậy, cút đi! Chúng tôi không muốn nghe anh đánh đàn!”
"Cút!"
“Giám đốc! Giám đốc đâu? Mau đưa tên bại não này ra ngoài!”
“Giám đốc đâu?”
Những vị khách có mặt ở đấy lần lượt đứng dậy, mắng chửi Lâm Chính, thậm chí có người còn gọi giám đốc và nhân viên bảo vệ đến để đuổi Lâm Chính đi.
Khóe miệng Trung Hồng cong lên, mặc kệ không thèm để ý tới.
Harry cũng nghiền ngẫm nhìn anh.
Đây chính là điều anh ta muốn, anh ta tin rằng khán giả sẽ ủng hộ anh ta.
Tô Nhu vô cùng lo lắng, vội vàng đi về đi về phía Lâm Chính, muốn kéo anh đi.
Nhưng Lâm Chính ngồi xuống như nơi không người, anh đặt tay lên phím đàn piano.
“Đồ ngốc, anh chê chuyện này còn chưa đủ lớn sao?” Tô Nhu hơi tức giận.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính bắt đầu đánh đàn.
Giữa tiếng la hét giận dữ của đám đông và âm thanh xua đuổi của vô số người, anh bắt đầu đánh đàn.
Ngay lập tức, một tiếng đàn như âm thanh của tự nhiên truyền ra.
Nhân viên bảo vệ và Tô Nhu đều ngơ ngác.
Harry ở đầu bên kia cũng chợt nhíu mày, nhìn về phía Lâm Chính.
Nhưng nhìn thấy mười ngón tay của Lâm Chính gõ phím linh hoạt như có linh cảm, lướt nhanh trên những phím đàn.
Mỗi một lần ấn xuống, sẽ phát ra những âm thanh tuyệt vời thấm vào lòng người.
Âm thanh này thật quá say lòng người!
Mười ngón tay của Lâm Chính không ngừng nhảy múa, mọi người trong sảnh dần trở nên yên tĩnh.
Bọn họ dần nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức, lắng nghe những âm thanh này.
Giờ phút này, bọn họ phát hiện trái tim và linh hồn của mình như được gột rửa….
Đây là một loại âm nhạc vô cùng tuyệt vời!
Cơ thể rất nhiều người dần run rẩy, nhưng cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Họ không muốn phá hỏng âm điệu hoàn hảo của thiên nhiên này bởi giọng của họ.
Âm thanh tuyệt vời này lên cao dần, từng chút thăng hoa!
Như thể vượt qua thế giới trần tục, đưa những người này lên thiên đường…
Trung Hồng cũng đắm chìm trong đó, hai mắt mở to, không thể tin nhìn Lâm Chính, đầu óc hơi choáng váng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, kỹ năng chơi piano của người này tốt hơn anh ta rất nhiều! Không chỉ anh ta! Ngay cả Harry, e rằng cũng không giỏi bằng anh.
Về phần Tô Nhu, lúc này hai tròng mắt cô đã ngấn lệ.
Cô nhớ ra rồi!
Đã nhớ ra mọi chuyện!
Buổi tối mười một giờ đêm mỗi lần sinh nhật
cô, cô lại lờ mờ nghe thấy tiếng đàn khi chìm vào giấc ngủ.
Cô luôn cho rằng mình đang nằm mơ, đó là âm thanh trong giấc mơ, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng đó là bản nhạc Lâm Chính đàn cho cô.
Tuy rằng mỗi lần cô đều tỉnh dậy bởi âm thanh này, nhưng trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng Trương Tinh Vũ trách mắng Lâm Chính.
“Hóa ra… Anh vẫn luôn nhớ… Thì ra… Thì ra là anh…” Tô Nhu hơi mở miệng lẩm bẩm.
Mười ngón tay của Lâm Chính vẫn đang lướt nhanh trên phím đàn, cả người như tiến vào trạng thái, tiếng đàn có lúc nhẹ nhàng, có lúc cuồng nhiệt, mỗi người nghe như đang ở trên tàu lượn siêu tốc, loại cảm giác này không từ nào có thể diễn tả được.
Cũng không biết qua bao lâu.
Tinh…
Nốt nhạc tuyệt vời cuối cùng kết thúc đột ngột.
Một khúc nhạc đã kết thúc!
Hô!
Lâm Chính giữ phím đàn bằng cả hai tay, thở ra một hơi, đứng dậy, xoay người đi về phía Tô Nhu vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.
Hội trường yên tĩnh đến đáng sợ
Nhiều người dường như không còn nghe thấy tiếng hít thở của mình.
“Thích không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi Tô Nhu.
Cả người Tô Nhu run lẩy bẩy, như vừa mới định thần lại, nhưng vẫn còn hơi mờ mịt gật đầu: “Thích…”
“Thích thì tốt, đi thôi, chúng ta về đi”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu khẽ gật đầu, cúi đầu đi theo Lâm Chính đi về phía thang máy.
Sau khi cả hai rời khỏi hội trường, mọi người đang ngồi mới dần lấy lại tinh thần.
“Trời… Trời ơi, tôi… Tôi… Tôi đã nghe thấy gì vậy?”
“Quá hay!”
“Người đàn ông này là ai? Sao anh ta có thể đánh ra bản nhạc hay như vậy?”
“Bản nhạc Alice tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng bất kể là ai đàn, tôi cũng chưa từng nghe ra được âm thanh tuyệt diệu này!”
“Anh ấy biến tấu rồi, tôi có thể cảm nhận được… nhưng tôi không thể cảm nhận được cảm xúc của anh ấy đặt vào bản nhạc này”.
"Quá tuyệt vời”.
“Tôi nên ghi âm vào điện thoại của mình mới phải!”
“Thật sự muốn nghe lại lần nữa!”
Các vị khách đều không thấy thỏa mãn, không nhịn được khen ngợi.
Vẻ mặt của Trung Hồng vô cùng khó coi.
Sắc mặt Harry càng thêm u ám.
“Một lũ ngu dốt!”
Harry nghiến răng ken két, lập tức bước nhanh đến bên chiếc đàn piano bắt đầu chơi đàn.
Anh ta phải thật nghiêm túc.
Anh ta muốn mọi người biết rằng kỹ thuật chơi piano của anh ta mới là giỏi nhất!
Đúng như dự đoán, ngay khi anh ta đánh đàn, ngay lập tức cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người.
Harry cười thầm, tiếp tục chơi đàn, thể hiện ra tất cả những kỹ năng của mình.
Nhưng lúc này, không ít người đều lộ vẻ chán nản, thậm chí có người đứng dậy rời đi, khác một trời một vực so với dáng vẻ say sưa lúc trước.
Harry bối rối.
Trên mặt Trung Hồng cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh anh ta đã hiểu ra.
Khi khán giả đã thưởng thức bản nhạc tuyệt vời rồi thì sao có thể cộng hưởng với loại âm nhạc kém hơn được?
Mạnh thắng yếu thua là đạo lý tàn khốc nhất…