Buổi hòa nhạc gây xôn xao khắp dư luận.
Tin tức nhanh chóng lan rộng khắp Hạ Kinh.
Harry cũng lập tức xuất hiện trên tiên đề của các trang mạng truyền thông.
Những phương tiện truyền thông vô đạo đức có được chủ đề hot đương nhiên thổi phồng lên rất nhiều.
Ví dụ như “Nghệ sĩ piano nổi tiếng Harry đã thua khi thi đàn với một người qua đường”.
Hay “Người đàn ông bí ẩn trổ tài chơi piano còn hay hơn cả Harry, khán giả nghe đến mức say sưa, Harry cúi đầu xấu hổ”.
Người ta còn nói rằng Harry phải học hỏi từ người qua đường thần bí này.
Do khán giả có mặt quên quay video nên không có bất cứ hình ảnh nào, vì vậy chuyện này càng lan truyền càng khác xa sự thật.
Đêm đó Harry bị vô số người gọi điện hỏi chuyện, ngay cả quốc gia của anh ta cũng có người chất vấn chuyện này.
Harry rất mất mặt, vừa xấu hổ vừa căm hận, anh ta lập tức lên chuyến bay rời khỏi Hạ Kinh ngay trong đêm.
Trung Hồng không còn tâm trạng mời anh ta ở lại nữa, chỉ có thể ngồi một mình trong phòng uống rượu.
Anh ta không ngờ bữa tối nay lại trở thành buổi biểu diễn của Lâm Chính.
Lâm Chính ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc.
Tô Nhu đứng bên cạnh nhìn anh với vẻ kỳ quái.
“Anh học bao lâu rồi?”, Tô Nhu hỏi, phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong phòng.
“Em gả cho anh bao lâu thì anh học được bấy lâu”.
“Có nghĩa là… chỉ mới hơn ba năm?”
“Chắc cũng tầm đó”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên.
“Hơn ba năm… anh đã đạt trình độ như vậy rồi sao? Anh thật sự… có tài năng chơi piano!”
“Vậy sao?”
“Anh không thấy tiếng đàn của anh rất hay sao?”
“Không, hơn nữa anh cũng không có hứng thú với piano.
Tô Nhu hít sâu một hơi: “Em nghĩ anh có thể đăng ký một lớp học piano, phát triển theo hướng này có thể đạt được chút thành tựu gì đó”.
“Không nên thì hơn. Tô Nhu, anh nói rồi, anh không có hứng thú với piano, anh ép anh phát triển trong lĩnh vực này chỉ tốn thời gian mà thôi”, Lâm Chính gạt tàn thuốc, hờ hững nói.
“Đúng là vô phương cứu chữa!”, Tô Nhu hơi tức giận, nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Chính, sau đó quay người về phòng.
Một lúc sau, cô cầm quần áo vào nhà tắm, tiếng nước tí tách vang lên.
Khoảng một tiếng sau, Tô Như vừa lau tóc vừa bước ra khỏi nhà tắm.
“Anh đi tắm đi!” Tô Nhu nhẹ nhàng nói.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, cầm bộ đồ ngủ đi vào.
Anh tắm rất nhanh, tầm hai mươi phút là xong.
Lâm Chính tự biết mình ngủ ở sô pha, nên xem qua tin tức trên điện thoại rồi ném lên bàn trà, chuẩn bị ngủ.
Nhưng lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền tới.
“Sao anh lại ngủ ở đó?”
Lâm Chính hơi bất ngờ, nhìn Tô Nhu đang trùm chăn ở trong phòng, kỳ quái hỏi: “Không ngủ ở đây thì anh ngủ ở đâu?”
“Lại đây!”
Tô Nhu khẽ nói.
Giọng nói mang theo sự căng thẳng.
Lâm Chính hơi bối rối, nhưng vẫn bước tới.
“Sao thế?”
“Lại đây ngủ”.
Tô
Nhu nghiêng người, nằm ở mép giường, nói nhỏ.
Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Kết hôn ba năm, ngày nào Tô Nhu cũng đề phòng anh như kẻ trộm, đừng nói là ngủ chung giường với cô, cho dù là phòng của cô, Lâm Chính cũng không được phép tùy tiện bước vào.
Hôm nay có chuyện gì vậy?
Cô gái này uống nhầm thuốc sao? Hay có vấn đề gì?
“Em chắc chứ?” Lâm Chính cẩn thận hỏi.
“Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, ngày nào cũng bắt anh ngủ ở sô pha thì thiệt cho anh quá, mau lên ngủ đi”.
Tô Nhu nhẹ nhàng.
Lâm Chính bĩu môi, cũng không kỳ kèo nữa, vén chăn chui vào.
Ngủ trên giường đương nhiên thoải mái hơn sô pha rất nhiều.
Vừa vào chăn đã ngửi thấy một mùi hương thơm nhẹ.
Đây là mùi thơm từ cơ thể Tô Nhu, rất quyến rũ.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, dần chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính tỉnh lại.
Thấy Tô Nhu đã dậy từ sớm, ngồi ăn sáng một mình.
“Tỉnh rồi à? Lại đây ăn sáng đi”, Tô Nhu thản nhiên nói.
“Ừ”.
Lâm Chính cười nói, chạy đi rửa mặt rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Nhu quan tâm đến mình như vậy.
Cô gái này… làm sao vậy?
“Anh ăn đi, em đến Tập đoàn Trung Thập để bàn chuyện hợp tác, em đã đặt vé chiều nay bay về Giang Thành, anh ở đây đợi em nhé!”, Tô Nhu bình tĩnh nói, sau đó đứng dậy, cầm túi và mấy tập tài liệu rồi ra ngoài.
Lâm Chính lắc đầu, ăn sáng xong liền ra ngoài đi dạo.
Đây là lần đầu tiên anh tới Hạ Kinh, nghe nói nơi đây có một loại thảo dược độc nhất vô nhị, những nơi khác rất ít bán, nên anh muốn đi xem thử.
Lâm Chính vừa bước ra khỏi cửa khách sạn đã nhìn thấy mấy người mặc âu phục màu đen, đeo kính râm đi tới.
“Xin hỏi có phải anh Lâm không?”
“Là tôi, có chuyện gì vậy?” Lâm Chính cười hỏi.
“Cậu chủ nhà chúng tôi muốn gặp anh, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!” một người đàn ông nói với vẻ mặt vô cảm.