Anh ta vừa dứt lời, khuôn mặt vốn dĩ không chút cảm xúc của cô gái bỗng trở nên lạnh lẽo, sức mạnh ở bàn tay cũng tăng lên gấp bội.
Âm thanh vang lên trong lòng bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn kia.
Đây là do từng luồng khí lưu đang giải phóng.
Chân khí phát ra ngoài.
Lâm Chính hơi ngoảnh đầu sang, vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ cô ta còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cảnh giới này.
Đây đã không còn là thiên tài bình thường nữa.
Nếu nói đến bảng xếp hạng, thì chắc chắn cô gái này có thể dễ dàng lọt vào bảng thiên kiêu, thậm chí... thứ bậc còn không hề thấp.
Chỉ có điều, tuy cô gái này trở nên nghiêm túc, phóng chân khí ra ngoài, muốn đánh cho Lâm Chính ngã xuống, nhưng dường như có vẻ vẫn chưa đủ.
Lâm Chính cũng giơ tay lên, chộp về phía bả vai cô ta.
Chưởng này nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cô ta vô cùng cảnh giác.
Cô ta dốc hết sức túm lấy bả vai Lâm Chính, ném mạnh anh về phía bức tường bên cạnh.
Cơ thể Lâm Chính lướt về phía bức tường nhẹ nhàng như chiếc lông vũ, khi gần chạm vào tường, hai chân anh điểm một cái, bắn ngược trở lại, sa đó xoay người một cái rất đẹp mắt, hạ xuống đất.
"Tam Thông Chưởng!".
Cô gái khẽ quát, giơ tay ra, trong chớp mắt đã lại gần như bóng ma, bàn tay nhỏ nhắn đẹp đẽ vỗ vào người Lâm Chính như bão táp mưa sa.
Lâm Chính tránh né, thân thể linh hoạt, nhẹ nhàng tránh được bàn tay của cô gái.
Anh trơn tuột như một con chạch.
Sắc mặt cô gái càng ngày càng lạnh lẽo, dường như có chút giận dữ.
Khi Lâm Chính tránh được chiêu thứ 31 của cô ta, cô ta không nhịn nổi nữa, hét lên một tiếng, giải phóng toàn bộ chân khí trên người. Khí hóa thành tường, lại như sóng lớn, ập về phía Lâm Chính.
Chiêu thức vô cùng bá đạo.
Không giống chiêu thức do một cô gái đánh ra.
Lần này thì Lâm Chính không thể tránh được nữa.
Ánh mắt anh hơi đanh lại, cũng không thèm tránh nữa mà để mặc luồng sóng khí kia đánh tới.
Anh đặt hai tay ngang đầu.
Bịch!
Sóng khí ập tới mạnh mẽ, khiến anh phải lùi lại liên tục.
Bàn ghế sô pha ở bên cạnh lập tức vỡ nát, giấy tờ tài liệu bay lả tả trong phòng làm việc, thậm chí máy tính xách tay trên bàn làm việc cũng bị đánh hỏng.
"Mã Hải, giữ máy tính xách tay cẩn thận, bên trong còn có rất nhiều tài liệu, đừng khiến nó không sửa được", Lâm Chính ngoảnh sang, trầm giọng nói.
"Vâng... vâng, Chủ tịch Lâm", Mã Hải vội vàng chạy tới nhặt chiếc máy tính dưới đất lên.
Cô gái vô cùng ngạc nhiên.
"Anh trúng một chiêu của tôi, không lo cho bản thân mà lại quan tâm đến chiếc máy tính xách tay kia? Anh... khinh thường tôi sao?".
"Không phải là tôi khinh thường cô, tôi chỉ nghĩ, một người muốn nhận được sự tôn trọng của người khác, thì ít nhất cũng phải thể hiện chút bản lĩnh cho đối phương thấy chứ?", Lâm Chính đáp.
"Ha ha, Yên Nhi, không ngờ thần y Lâm này lại khinh thường cô thật! Thú vị đấy... Thời gian không còn nhiều, chắc là xe cứu thương sắp đến, cô đừng khiến Ưng Các chúng ta mất mặt nhé, nếu không trở về khó mà ăn nói", người đàn ông bình thản cười nói.
Cô gái nghe thấy thế, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô ta đưa mắt nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn Lâm Chính.
Lúc này, đôi mắt cô ta ngập tràn sát khí.
Lâm Chính nhíu mày.
Đây là muốn dồn anh vào chỗ
chết sao?
Không biết cô gái lấy hai chiếc châm bạc từ đâu ra, sau đó đâm mạnh vào cổ tay mình.
"Cái gì?", Lâm Chính ngạc nhiên.
Y võ?
Cô gái kia lại xông tới, tung nắm đấm ra.
Lâm Chính giơ tay lên đón đỡ.
Bốp!
Nắm đấm kia va chạm nhẹ với lòng bàn tay của anh, nhưng từ nắm đấm lại có một luồng kình lực như dòng điện truyền tới, khiến Lâm Chính lùi lại liên tục, khó mà đứng vững.
"Xảo khí?", Lâm Chính tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Tôi phải đánh gãy toàn bộ xương trên người anh!".
Cô gái quát khẽ, sau đó lại tung hai chưởng tới.
Nhìn thì mềm mại không xương.
Nhưng Lâm Chính biết, nhờ có xảo khí gia trì, mỗi chưởng này đều có uy lực chặt sắt chém thép, không gì cản nổi.
Xảo khí không phải là xảo kình.
Xảo kình là một kiểu sử dụng đặc biệt của sức mạnh.
Còn xảo khí là một kiểu sử dụng đặc biệt của chân khí.
Xảo khí thì Lâm Chính không thành thạo lắm, anh từng chuyên tâm nghiên cứu, dùng ngự châm để luyện.
Nhưng không ngờ cô gái này cũng tu được.
Chỉ là không biết kỹ nghệ của cô ta đến mức nào.
Ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Còn cô gái đang phát động đợt tấn công như vũ bão.
Lâm Chính không dám đối chọi, chỉ không ngừng trốn tránh né đòn, cho dù muốn tấn công cô ta, thì anh cũng tấn công cánh tay hoặc vùng bụng từ bên mé, để trói buộc vị trí của cô ta.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là cách.
Lâm Chính thong thả trả đòn, bị trúng hai chưởng, lùi lại liên tiếp, va vào bức tường, khiến nó xuất hiện vết nứt.
Phải biết rằng, phòng làm việc của Lâm Chính được làm từ nguyên liệu đặc biệt, bình thường không thể nào xuất hiện vết nứt được.
Điều này đủ để cho thấy xảo khí của cô gái đáng sợ đến mức nào.
"Chủ tịch Lâm!".
Mã Hải cuống lên, vội vàng la to.
"Tôi không sao".
Lâm Chính ho mấy cái rồi vội đáp.
"Không sao? Hừ, để tôi xem anh chịu đựng được đến lúc nào? Phúc Vũ Chưởng!".
Cô gái quát lên rồi lại tung chưởng, chưởng đánh về phía đầu Lâm Chính như bão táp mưa sa.
Khí tức cuồn cuộn...
Lần này cô ta đã dùng đến sát chiêu.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lẽo.
"Cô... muốn giết tôi sao?".