"Giết anh thì sao nào? Anh nghĩ anh là cái thá gì chứ?".
Cô gái tức giận quát, xảo khí trong tay bỗng tăng vọt, bàn tay mềm mại lại càng trở nên hung hãn hơn.
Nhưng khi bàn tay đó chạm vào đầu Lâm Chính thì bỗng dừng lại.
Nhìn kĩ.
Lòng bàn tay cô gái... bị một ngón tay nhẹ nhàng cản lại.
Đó chính là ngón tay của Lâm Chính.
"Hả?", cô gái hơi sửng sốt.
Một ngón tay đã hóa giải được chiêu này của cô ta?
Cô gái giật thót trong lòng.
"Không phải chỉ có cô mới biết xảo khí", Lâm Chính lạnh lùng quát, ngón tay bỗng đâm về phía trước.
Phập!
Lòng bàn tay cô gái lập tức bị ngón tay xuyên thủng.
Máu tươi rỉ ra.
"Hự..."
Cô gái rên lên một tiếng, nỗi đau đớn dữ dội bao trùm toàn thân, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên trắng bệch.
Nhưng cô ta không kêu lên tiếng nào.
Mà giơ chân lên đạp vào bụng Lâm Chính.
Lâm Chính cũng giơ chân lên đạp vào bụng cô ta.
Luận tốc độ đá chân thì Lâm Chính chậm hơn một nhịp, chờ anh đá trúng cô gái thì e là đã bị đá bay đi trước rồi.
Cô gái lướt mắt nhìn, hừ một tiếng khinh thường.
Chỉ có kẻ ngu xuẩn mới không nghĩ đến việc tránh đòn mà còn phản kích.
Trong tình huống này, anh phản kích được sao?
Đúng là ngu xuẩn hết sức.
Đương nhiên, cô ta cũng sẽ không nương tay.
Sau khi tung cú đá này, cô ta bỗng dưng tăng thêm lực chân, có thể nói là dùng hết sức bình sinh để đá vào người Lâm Chính.
Cô ta muốn dùng cú đá này khiến Lâm Chính mất hẳn sức chiến đấu, sau đó từ từ đánh gãy từng cái xương của anh.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Lực chân phát ra, khí lưu đi kèm tỏa ra xung quanh.
Một số giấy tờ lả tả xung quanh đều bị thổi tung lên.
Mã Hải lùi lại liên tục, dựa lưng vào tường, kinh hãi đứng nhìn.
Nhưng...
Cú đá này không hề đá bay Lâm Chính, lại càng không khiến anh mất đi sức chiến đấu, rách da gãy xương, bị thương ở đâu cả.
Có chăng... chỉ là khiến cơ thể anh hơi chao đảo.
Cứ như anh bị ai đó khẽ va vào, rồi lại đứng vững.
"Sao cơ?", cô gái trợn tròn hai mắt, đầu óc trống rỗng.
Cú đá dùng hết sức bình sinh của cô ta... không gây bất cứ tổn thương gì cho thần y Lâm?
Sao có thể chứ?
Lẽ nào sức mạnh của cô ta quả thực đã bị người này coi khinh?
Khuôn mặt cô ta tỏ vẻ không thể tin được.
Còn người đàn ông kia dường như nghĩ ra gì đó, cau mày kêu lên: "Đây là... tá lực?".
"Không, là tá khí!".
Lâm Chính lạnh lùng đáp, cú đá chạm vào vùng bụng của cô gái.
Bốp!
Cô ta lập tức bị đá bay, va thẳng vào bức tường ở phía sau.
Bịch!
Bức tường bị thủng một cái lỗ, cô gái nặng nề ngã xuống phòng họp phía bên kia, làm đổ mấy cái ghế, trông rất thảm hại.
Một cú đá quá đáng sợ!
"Yên Nhi!".
Người đàn ông vội hét lên rồi lao tới.
Anh ta buông ngón tay ra, cánh cửa đang bị chặn cũng bị xô ra, cả đám bảo vệ ùa vào như ong vỡ tổ.
"Khống chế bọn họ lại! Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!".
Mã Hải nhảy dựng lên quát.
"Vâng, giám đốc Mã!".
Đám bảo vệ hô lớn rồi xông về phía người đàn ông.
Người đàn ông ôm cô gái lên, thấy miệng cô ta đầy máu, dáng vẻ đầy đau đớn, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
"Lũ chó chết không biết trời cao đất dày!".
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, đứng phắt dậy lao về phía đám bảo vệ.
"Mau quay lại đi!".
Lâm Chính hét lên.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Đám bảo vệ ai nấy cầm gậy cao su vung về phía người kia.
Nhưng đó đâu phải là người bình thường!
Gậy của bọn họ đánh vào người anh ta chỉ như gãi ngứa, chẳng có chút tác dụng gì, còn anh ta
vung quyền cước lên, nhanh như chớp luồn qua đám người như gió lốc.
Bốp bốp bốp...
Đủ loại âm thanh vang lên.
Sau đó từng người bảo vệ bị ném ra ngoài như bao rác, nằm bẹp dưới đất, ai nấy ngất lịm.
"Hả?".
Hai chân Mã Hải nhũn ra.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh như băng.
"Thần y Lâm, cậu to gan thật đấy! Dám đánh người của Ưng Các chúng tôi bị thương! Xem ra hôm nay cậu phải chuẩn bị thêm mấy cái cáng nữa rồi", người đàn ông lạnh lùng nói, cất bước đi về phía Lâm Chính.
"Học viện Huyền Y Phái điều trị miễn phí cho tất cả những người bị tai nạn lao động của tập đoàn Dương Hoa!", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Thế thì tốt quá!".
"Nhưng hai chiếc cáng dưới tầng một thì chắc chắn là dành cho các anh đấy".
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của cậu rồi".
Người đàn ông quát rồi lao tới.
Sức mạnh hung hãn ập về phía Lâm Chính như thủy triều.
Tất cả đồ đạc trong phòng làm việc đều bị chấn động lùi lại.
Sức mạnh và thực lực của người đàn ông rõ ràng là hơn hẳn cô gái kia một bậc.
Nhưng lúc này Lâm Chính đã bị anh ta chọc giận.
Sắc mặt anh lạnh lùng, lấy hết châm bạc ở bên hông ra, sau đó đâm vào hai cánh tay của mình.
"Y võ? Ha ha, để xem y võ của thần y Lâm lợi hại, hay y võ của tôi mạnh hơn một bậc?".
Người đàn ông không chút sợ hãi, cười khẩy một tiếng, rồi cũng rút châm bạc ra đâm vào cánh tay...
"Sinh Hoa Châm Pháp?", Lâm Chính liếc mắt nhìn châm pháp của người kia, lắc đầu: "Loại châm pháp này tôi đã không dùng từ hồi 11 tuổi rồi, nếu đây chính là y võ của anh, thì cũng thường thôi".
Người đàn ông kia nghe thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy thần y Lâm có thể cho tôi được mở mang châm pháp cao siêu hơn không?".
Lâm Chính sờ tay vào hông, sau đó giơ cao cánh tay, bàn tay nắm thành quyền, giữa các khe ngón tay lấp lánh ánh bạc.
"Anh đã từng nghe nói đến Sát Long Cốt Châm Quyết bao giờ chưa?".
Người đàn ông hơi sửng sốt, sau đó phì cười: "Thần y Lâm, cậu cần gì phải lấy những thứ không có thật ra hù dọa người khác chứ? Cậu tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Đây chỉ là những lời đồn thổi do đám thuật sĩ giang hồ bịa ra thôi".
"Đây không phải là thứ không có thật, cũng không phải là lời đồn!", Lâm Chính lắc đầu đáp: "Thôi vậy, để tôi cho anh được mở mang tầm mắt".