Đây là một gian mộ trang trí vô cùng tỷ mỷ, dưới ánh đèn u ám bên trong, có thể thấy trên vách tường khảm rất nhiều phù điêu và bích họa mơ hồ. Ngay chính giữa nó là một tế đàn cao lớn, bốn góc tế đàn có trụ đá khắc những hoa văn thần bí.
Hầu hết ánh mắt kẻ xâm nhập không tự chủ được nhìn lên bóng hai người trên tế đàn.
“Các người tới rồi”
Nghe thấy giọng nói cực kỳ dịu dàng đó, không hiểu sao lông tóc mọi người đựng đứng lên, khí lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan tràn ra.
Cũng không rõ có phải bị ảnh hưởng của phòng mộ quỷ dị này không, hay là hai người quái lạ trên tế đàn kia, đều khiến họ cảm giác bất an, trong bất an lại xen lẫn nguy hiểm mãnh liệt, mãnh liệt đến mức nói lên rằng bọn họ mau chóng rời khỏi cái nơi nguy hiểm này đi.
Không, không thể nói bọn họ là người được. Hai người này….. đều không phải là người.
“Người” nói chuyện là một nam nhân ăn mặc một trường bào màu trắng, như loại quần áo cổ đại của triều đại nào đó, mặc trên người anh ta, không có bất kỳ cảm giác gì.
Nhìn anh ta vô cùng trẻ, mặt mày thanh nhã, mặt như ngọc, tóc dài bên hông không có bất cứ trang điểm nào, rối tung sau lưng, cứ như không phải tự nhiên, có cắm một mặt đá quý màu đỏ nhạt. Lúc này mặt mày anh ta mỉm cười, toàn thân lộ ra nho nhã cực hạn, khí chất cao xa, dịu dàng hiền lành, đứng ở trên tế đàn cao cao, nghiễm nhiên chính là một công tử thế gia tao nhã tự phụ.
Một….”Người” mặc trang phục cổ đại.
Anh ta đứng đó mỉm cười, dùng ánh mắt ôn hòa xót thương nhìn kẻ xâm nhập, mỉm cười, phóng thích ra thiện ý, không để cho người ta sản sinh ác cảm với thiện ý.
Đây là một “người” vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng khiến người ta cảm giác được nguy hiểm từ trên người anh ta, rồi lại cảm giác được thiện ý của anh ta, một người dịu dàng thiện lương.
Mọi người trầm mặc nhìn anh ta, mắt lại nhìn sang một người khác đứng cạnh một chiếc hộp gấm có niên đại lâu đời trên tế đàn, không cần tra xét kỹ, đã biết khí tức từ thân ảnh đó, biết đây là một Quỷ Vương. Một Quỷ Vương vô cùng lợi hại.
“Ông ngoại…”
Hai mắt Úc Linh nhìn chằm chặp vào bóng lưng ở cửa phòng mộ kia, vẫn không tìm thấy ông ngoại, hóa ra là ở đây.
Ánh mắt người đàn ông áo trắng trong nháy mắt nhìn xuống trên người Úc Linh. Hề Từ thay đổi sắc mặt, lúc phản ứng lại đã nhanh chóng kéo thật nhanh người bên cạnh vào lòng, cảnh giác lùi lại sau một bước.
Nam nhân áo trắng thấy thế, như nhìn thấy chuyện gì đáng buồn cười vậy, dùng một vẻ mặt khoan dung nhìn họ, nói ôn hòa, “Nếu đến rồi, thì vào đi”
Giọng điệu này, phảng phất như anh ta là chủ nhân ở đây vậy, thành tâm thành ý mời các khách đi vào.
Trong lòng tất cả người và yêu đều càng ngày càng cảnh giác, cũng không bất cẩn đi vào.
Lúc này Quỷ Vương quay lưng họ xoay người lại, khuôn mặt cứng lạnh trắng bệch, đôi mắt màu đỏ vẩn đục không chút tình cảm nhìn sang.
Ông ta mặc chiến bào, trong tay cầm một cây thương dài, đứng ở đó nghiêm trang, uy phong lẫm liệt như Chiến Thần, đứng trên tế đàn, tựa như bảo vệ thế giới này vậy.
“A…”
Một thiên sư bên cạnh Doãn Dục Đường khẽ kêu một tiếng.
Mễ Thiên sư và Doãn Dục Đường biết gã tên gì, cả hai cùng lặng lẽ nhìn nam nhân áo bào trắng và Quỷ Vương trên tế đàn, trong lòng cũng không bình tĩnh nổi. Họ đều gặp Úc Thiên Cạnh, thậm chí còn nhìn ra được lúc này trạng thái Úc Thiên Cạnh vô cùng đáng sợ, đã không còn ý thức nữa, biến thành một công cụ giết chóc thuần túy, còn đáng sợ hơn bất cứ Quỷ Vương nào.
Với Úc Thiên Cạnh, Doãn Dục Đường còn biết nhiều hơn cả Mễ Thiên Sư.
Lúc ở đây nhìn thấy Úc Thiên Cạnh, Doãn Dục Đường mới rõ, hóa ra Hắc Long đường vẫn luôn khiến người ta chịu oan ức mà không biết, bị tổ Dị Văn chèn ép lâu thế, thực sự là oan uổng chết mất.
Là một thành viên trong Hắc Long Đường, lúc này trong lòng Doãn Dục Đường vạn phần uất ức.
Có điều mọi người chung quanh gã cũng nhanh chóng uất ức như gã.
Nam nhân áo bào trắng thấy đám người kia cảnh giác không chịu đi vào, hơi bất đắc dĩ thở dài, tung xuống một chưởng, sau đó thì thấy một đám cương thi từ trong các đường thông từ phòng mộ ào ra, giương nanh múa vuốt ép họ đến trước tế đàn.
Những cương thi này đẳng cấp cực kỳ cao, có điều chúng nó rõ ràng vô cùng kính nể tế đàn này, chỉ cách tế đàn chừng mười mét thì không dám tiến gần nữa, ánh mắt khát khao khát máu cứ nhìn chằm chằm đám người và yêu kia.
Nhạc Chính Tước liếc mắt nhìn Hề Triển Vương đang ôm chặt bảo vệ vợ bên cạnh đề phòng nam nhân trên tế đàn có ý đồ xấu, đành thở dài, tiến lên một bước hỏi, “Ngài chính là cương thi vương sao?”
Tuy thiên sư ở đây không mở miệng, có điều trong suy nghĩ của họ gần giống Nhạc Chính Tước.
Có thể mệnh lệnh điều khiển cương thi, không phải cương thi vương thì còn là gì nữa?
Hai vu nữ kia không kìm được nhìn lên người Úc Thiên Cạnh còn đứng trên tế đài, ánh mắt hơi lấp lóe.
Nam nhân áo bào trắng đứng ở trên tế đài, từ trên cao nhìn xuống đám người bị cương thi ép tới trước tế đàn, vẻ mặt chưa thay đổi, chỉ có cặp mắt màu đen kia đột nhiên lóe lên tia máu, dùng giọng nói đầy dịu dàng, “Ta ngủ say quá lâu rồi, cũng không rõ là hiện giờ mình tính là gì nữa”
Nhạc Chính Tước hơi híp mắt lại. Anh ta có thể cảm giác được trên người nam nhân mặc trường bào quái lạ này không có hơi thở người sống, đồng thời cũng không có mùi của cương thi, không xác định nổi hiện tại anh ta là thứ tồn tại gì nữa.
Trước sau anh ta rất ôn hòa, càng khiến người ta sợ hãi.
Ánh mắt anh ta đánh giá từng người và yêu ở cùng một chỗ, anh ta cười cợt, nói ôn hòa, “Được rồi, tất cả các ngươi lên đi” Lúc nói lời này, ánh mắt anh ta thoáng nhìn về Úc Linh.
Theo lời nói của anh ta, những cương thi vây quanh tế đàn lại tiếp tục ép họ lại gần.
Số lượng cương thi quá đông, nếu không muốn bị cương thi xé xác mà nói, chỉ đành tới gần tế đàn thôi.
Nhạc Chính Tước nheo mắt lại, anh ta ghét nhất là bị người khác cưỡng ép, dù đối phương là một kẻ mạnh cũng vậy.
Hề Từ cũng tương tự không nhúc nhích, mà ôm chặt người trong lòng lại, thậm chí không muốn để cho cô phải nhìn thấy cảnh mặt người ta.
Anh ngẩng đầu nhìn nam nhân và Quỷ Vương trên tế đàn, Lâm Đạt và bầy yêu kiên định đợi theo sát anh, cảnh giác nhìn những cương thi vây quanh, đạp cương thi nhào tới ra ngoài, bảo vệ phía sau anh.
Hề Từ như không nhìn thấy những cương thi kia áp bức, đối mắt với người đàn ông trên tế đàn kia, đột nhiên nói, ‘Các hạ là Tiếu Đát Phong sao?”
Ánh mắt nam nhân áo bào trắng đột nhiên trở nên sắc bén, âm thanh vẫn ôn hòa như cũ, “Sao ngươi biết?”
Hề Từ tươi cười, tiếng nói của anh trong vắt như nước suối, ‘Thấy trên quan tài”
Những yêu khác không kìm được nhìn lại, như đang hỏi, thật sự có quan tài sao? Vừa rồi họ lật quan tài lên sao không thấy chứ?
“Không những có ở quan tài, mà còn có ở thanh kiếm này nữa, trên mặt nó có khắc phù hiệu tương đồng” Hề Từ nói, lấy kiếm trong tay Úc Linh ra.
Thanh kiếm này chính là thanh được xích sắt buộc cùng chiếc quan tài kia, chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén.
Tay anh nhẹ nhàng mơn trớn hoa văn trên kiếm, lúc sư rèn đúc thanh kiếm này, yêu chuộng nó vô cùng, mỗi một đường nét, như đẫm máu và nước mắt, ở đó có cùng một phù hiệu và hoa văn nối liền, thuần thành một thể, người cẩn thận cũng không nhìn ra nó có gì khác lạ.
Nhưng Hề Từ thì nhìn ra. Nam nhân Áo trắng hỏi, ‘Tại sao ngươi cho rằng những ký hiệu đó là Tiếu Đát Phong chứ?’
Một phù hiệu, cũng không có ý nghĩa gì cả, coi như trong cổ mộ này có rất nhiều ký hiệu này.
Hề Từ nở nụ cười, “Rất đơn giản, bởi vì ông ấy”
Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn Quỷ Vương Úc Thiên Cạnh đứng ở tế đàn bên kia, “Úc Thiên Cạnh đã từng để lại cho hậu nhân ông ấy một ghi chép liên quan. Tôi nhất thời hiếu kỳ, đặc biệt đi kiểm tra một lượt, từ những gì ông ấy ghi chú ở
bên trong nhìn thấy nguyên do ký hiệu này, nghe nói đây là phù hiệu của một gia tộc thần bí, gia tộc ấy lấy Tiếu Đát là Họ. Cái ký hiệu này có thể truy đến một ngàn năm trước”
Úc Linh bị anh ôm chặt trong lòng nghe nói thế, bất giác nhớ tới năm ngoái Thân Đào đi thôn Ô Mạc tìm ấn giám phong thủy, bà ngoại dọn dẹp đồ ông ngoại để lại làm đồ cưới cho cô. Lúc đó cô không những có ấn giám phong thủy, còn có rất nhiều đố cổ và sách của ông ngoại để lại, sau đó những đồ này được mang làm đồ cưới cho cô ở thị trấn, rồi đặt trong thư phòng của Hề Từ.
Sau khi cô và Hề Từ kết hôn, hai người sống chung với nhau, xem như một thể, vì thế không cản anh xem những đồ ông ngoại cô để lại. Đoạn thời gian đó, cô vốn không hề biết Hề Từ vì sâu độc quấn thân trong người cô và giải quyết chuyện sức sống của cô trôi đi, vẫn tìm mọi cách, biết anh có xem qua đồ ông ngoại để lại, lại không nghĩ tới anh nghiên cứu sâu thế, sớm vào lúc đó, đã tìm được tin tức bộ tộc thông linh để lại.
Chắc lúc đó cũng không hiểu những phù hiệu đó đại diện cái gì, đồng thời cũng không liên hệ nó với bộ tộc thông linh.
Cứ qua mỗi lần xác minh tìm kiếm, cùng với tin tức mà Úc Thiên Cạnh để lại, thái độ Nhiếp Tiếu Đát mờ ám không rõ, mãi cho đến hiện giờ, cuối cùng cũng xác định nguyên nhân ký hiệu này.
Mỗi một phù hiệu đại diện cho thân phận người tộc thông linh.
Trí nhớ loài yêu kinh người, thậm chí Hề Từ còn nhớ hết tất cả phù hiệu đã từng gặp, dùng ngôn ngữ bộ tộc đối chiếu từng cái một, lấy được một cái tên, “Tiếu Đát Phong”
Đây là chữ đại diện trên phù hiệu và kiếm cùng quan tài, đồng thời cũng đại diện cho tên chủ nhân trong quan tài.
Kể cả thanh kiếm này, cũng thuộc về Tiếu Đát Phong lúc còn sống.
Những người khác bị tâm tư kín đáo của con yêu làm cho sửng sốt.
Điều này cũng cần phải có tâm tư tinh tế, mới để ý tới những thứ này, lúc trước con yêu khác đi hất quan tài, cũng nhìn kỹ, nhưng cũng không để ý tới hoa văn gì đó trên quan tài.
Mà có để ý thì họ cũng không nghĩ liên quan tới những thứ này.
Tuy Hề Từ không nói rõ gia tộc thần bí này là gì, có điều cũng không ngăn trở suy nghĩ của họ.
Cả hai vu nữ Đảo quốc cũng bị anh làm cho sững sờ, đột nhiên phát hiện ra loài yêu Hoa quốc thật đáng sợ, đây chính là nguyên nhân mà năm đó thiên sư với họ kết minh sao?
Nam nhân áo bào trắng không kìm được nở nụ cười, ánh mắt anh ta trở nên hiền lành ôn nhu hơn nói, ‘Thì ra là vậy, Úc gia luôn luôn là người bạn trung thành của Tiếu Đát”
Đây cũng xem như anh ta thừa nhận mình là Tiếu Đát Phong, đồng thời là cái người một ngàn năm trước.
“Các ngươi lên đây đi” Anh ta mở lời lần nữa. Lần này Hề Từ không còn cự tuyệt nữa, mà kéo Úc Linh lên tế đàn trước.
Nhạc Chính Tước và bầy yêu cùng thiên sư cũng đi theo anh tới, có điều trong lòng vẫn đầy cảnh giác. Họ tuy nghe rõ hơn chút, nhưng càng nghe càng ngơ ngẩn, vẫn không rõ cái vị Tiếu Đát Phong đó là ai, có phải thực sự là nhân vật ngàn năm trước không.
Vừa leo lên tế đàn, từ xa đã nghe thấy âm thanh truyền tới.
Những cương thi trước tế đàn bỗng chốc rối loạn hẳn lên, lại như nghe thấy mùi vị ngọt ngào gì đó, dùng ánh mắt khát khao khát máu quay đầu nhìn về lối cửa vào phòng mộ.
Một đám người và yêu bị một đám cương thi truy đuổi vọt vào.
Lúc họ nhìn thấy rõ tình hình trong mộ, tất cả mọi người và yêu như bị mơ, trước tiên chưa nói đến cái tổ hợp kỳ lạ trên tế đàn, nhìn thấy trong phòng mộ còn có một đám cương thi, trong lòng đều thấy khổ não, đến ông trời cũng muốn ta chết sao.
Trước sau đều có cương thi, không còn cách nào, đành nhắm mắt chém giết cương thi chung quanh, cố gắng tiến gần tế đàn hơn.
Từ phản ứng của cương thi bên trong, họ có thể phát hiện ra những cương thi này có vẻ e ngại tự nhiên với tế đàn này, không dám tùy tiện tiếp xúc gần, chỉ cần leo lên họ sẽ an toàn.
Tổ hợp đám người và yêu này cùng tiến vào trong đó có thiên sư tổ Dị văn và đám yêu đông bắc kia, nhìn họ chật vật như thế, nếu không có đại yêu và lão thái gia che chở, đã sớm chết dưới móng vuốt cương thi rồi.
Mễ Thiên Sư nhìn thấy Mễ lão thái gia trong đám người, không kìm được hơi lo lắng.
Hai vu nữ nhìn thấy hai tăng lữ trong đám đông, có điều các cô ả cũng không dám lộ ra thần sắc lo lắng, mà len lén nhìn chiếc hộp gấm trên tế đàn kia, tiếc là có Quỷ Vương trấn giữ cạnh hộp gấm, các cô ả cũng không dám tiến gần.
Cương thi quá đông, nhanh chóng sẽ có người và yêu lần lượt chết, mùi máu tanh trong không khí lan ra, những cương thi kia bị kích thích há mồm thét ra những tiếng kêu sắc bén, động tác càng hung mãnh hơn.
Người và yêu trên tế đàn không nhịn được nhìn về nam nhân áo bào đứng chắp tay kia. Chỉ thấy mặt mày anh ta vẫn ôn hòa như cũ, ánh mắt vẫn dịu dàng hiền lành, nhưng vẻ mặt anh ta bình tĩnh, bình tĩnh nhìn tử vong bên dưới, không ra tay để ngăn cương thi giết chóc con người.
Anh ta dịu dàng đến tàn nhẫn. Rốt cuộc Mễ Thiên Sư không nhịn được nữa nhảy từ trên tế đàn xuống, ra sức chém giết đám cương thi mở đường máu, chạy về Mễ lão thái gia.
Lâm Đạt và Lâm Tam cùng đám yêu liếc mắt nhìn nhau, cũng nhảy xuống theo.
Nhạc Chính Tước tặc lưỡi một cái, cũng dẫn theo đám yêu Tây Bắc nhảy xuống.
Cuối cùng trên tế đàn ngoài nam nhân áo trắng, Quỷ Vương Úc Thiên Cạnh, Hề Từ và Úc Linh ra thì còn có hai vu nữ nữa.
Hai vu nữ không xuống, đứng ở trên tế đài phóng ra vu thuật công kích những cương thi kia.
Ánh mắt nam nhân áo bào trắng nhìn lên người Úc Linh, nhìn cô cười, nói ôn hòa, “Cô là hậu nhân của Úc Thiên Cạnh sao?”
Ánh mắt Úc Linh nhìn qua mặt anh ta, đánh giá anh ta khoảng cách gần, không kìm được sững sờ chút.
Người đàn ông này, mặt mày hơi giống dượng Nhiếp Ung Hòa, cao xa thanh nhã, tồn tại không dính bụi trần.
Vẻ mặt Úc Linh hơi phức tạp, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nam nhân áo bào trắng theo ánh mắt cô nhìn lại, khẽ cười, không nói tiếp nữa.
Giết chóc dưới tế đàn kéo dài, mỗi giờ mỗi khắc phát sinh chết chóc, trong nháy mắt, anh không chết thì tôi phải lìa đời, không có chút tia nhân từ nào.
Giữa Con người, loài yêu và cương thi, là sự tồn tại không cách nào dung hòa nổi trong cổ mộ.
Đột nhiên, ánh mắt Úc Linh nhìn tới trước cửa phòng mộ, tim đập nhanh chóng, trong lòng có dự cảm không lành. Rồi nhanh chóng thấy một bóng người xông vào cực nhanh, còn chưa nhìn thấy rõ người ta, đối phương đã xé giết người và cương thi, chạy thẳng về tế đàn.