Bởi vì nguyên nhân người trên tế đàn đứng ở chỗ tương đối cao, ngay lập tức nhìn rõ cái người đột nhiên xông vào này.
Trong khoảng khắc, dĩ nhiên đi tới trước tế đàn, ngửa đầu nhìn người và yêu trên tế đàn.
Đây là một nam nhân ăn mặc quái lạ, hình thức hơi giống nam nhân áo bào trắng, có điều là màu xám. Đột nhiên nhìn, ông ta xem như giống một người bình thường, khuôn mặt gầy gò, tóc dài tới vai, khá giống người cổ đại trong bộ phim cổ trang.
Chỉ là nhìn gần mới phát hiện ra làn da trắng bệch của ông ta, con người đỏ như máu, tuy không có răng nanh, nhưng móng tay dài ngắn như thường, đều cho thấy ông ta có thân phận khác hẳn người thường.
Đây cũng tương tự là một con cương thi.
Nó đứng trước tế đàn, ánh mắt đảo qua người trên tế đàn, cuối cùng nhìn lên người nam nhân áo bào trắng, con ngươi nổi lên đỏ rực, đỏ như máu vậy. Tận sâu trong cổ họng nó rít lên tiếng hú sắc bén, vang vọng khắp phòng mộ, dường như là sóng âm đáng sợ, kích thích đầu óc, khiến người và yêu ở đây đều tự dưng hoảng hốt.
Cương thi dưới tế đàn nghe thấy âm thanh này, bất giác điên cuồng lên, nhân loại và yêu càng bị công kích đáng sợ.
Con cương thi này khác hẳn con cương thi khác, nó không giống như cương thi khác không dám đến gần tế đàn, thậm chí không úy kỵ tế đàn, môi mắt đỏ như máu nhìn nam nhân áo trắng chằm chằm, đột nhiên phát ra tiếng kêu ngập tràn uy hiếp, nhảy thẳng lên tế đàn, như một ngọn gió sắc bén xông thẳng tới nam nhân áo bào trắng.
Thân thể nam nhân áo bào trắng lướt đi, tránh thoát công kích của cương thi, đồng thời móng tay duỗi dài ra.
Tay người đàn ông áo bào trắng vô cùng đẹp, dường như làm bằng ngọc thượng hạng vậy, lúc móng tay duỗi dài ra, lại biến thành móng vuốt màu đen, như móng vuốt dã thú vậy, hiện ra sự sắc bén lạnh lẽo, độ cứng không thua gì móng vuốt của con cương thi nhảy lên tế đàn chút nào.
Con cương thi kia bị nam nhân áo bào trắng cào rách một miếng da, rồi một luồng máu thanh hôi chỉ cương thi có trào ra. Nó hồn nhiên không thèm để ý, nhếch miệng gào thé, lộ ra răng nanh sắc nhọn, vồ tới lần hai, giao thủ mấy hiệp với nam nhân áo bào trắng, vết thương nhanh chóng khép lại.
Cương thi lại lần nữa bị nam nhân áo bào trắng chặn lại, nó đột nhiên làm động tác giả, một tay nhân cơ hội định tóm về phía nhóm Hề Từ.
Nhân loại và yêu trên tế đàn, tất cả đều là kẻ thù của nó.
Hề Từ kéo Úc Linh lùi ra sau, dây Bàn Long đỡ công kích của nó, có điều cũng dễ bị móng vuốt cương thi làm gẫy, lá cây xanh biếc rơi lả tả xuống đất.
Hề Từ hơi cau mày, trong tay có thanh kiếm Tiếu Đát Phong đâm thẳng về phía cương thi kia.
Cương thi kia không chút để ý nghênh đón kiếm, lần thứ hai tránh được. Không bắt được yêu, nó thuận tay nắm lấy một vu nữ, trong tiếng gào thét thê thảm của vu nữ, cắn một hơi đứt cổ họng cô ta, tham lam hút sạch máu cô ả, rồi ném thi thể đi, lại nhanh chóng nhào tới nam nhân áo bào trắng.
Sau khi hút máu của vu nữ này, tốc độ cương thi đã tăng lên nhiều.
Trong máu thịt vu nữ và thiên sư đều có sức mạnh, với cương thi mà nói là đồ cực bổ, khác xa máu thịt bình thường của người thường.
Con cương thi này rõ ràng cảm thấy hứng thú với nam nhân áo bào trắng, những người kia và yêu đều chỉ là điểm tâm khai vị của nó, đôi mắt nhìn kỹ anh ta, trong mắt ngập tràn tham lam và khát vọng.
“Đây là cương thi vương!”
Không biết ai đó kêu lên một tiếng, nói ra thân phận con cương thi nhảy lên tế đàn này.
Đây mới là cương thi vương trong cổ mộ khiến thiên sư môn kiêng kỵ nhất.
Có thể như thế này mới đúng là cương thi vương, vậy nam nhân áo bào trắng trên tế đàn là ai? Vì sao anh ta lại ở trong cổ mộ chứ?
Người và yêu ở đây đều bị làm cho hồ đồ cả.
Cương thi vương không ngừng hướng nam nhân áo bào trắng công kích, nam nhân áo bào trắng dường như không muốn giao phong chính diện với nó, không ngừng lùi lại sau, có điều nhiều lần đang tiến gần Úc Thiên Cạnh bảo vệ trước thừa đài, đều dẫn nó qua.
Cương thi vương mấy lần công kích đều bị nam nhân áo bào trắng đỡ được, nhưng không ra tay.
Nó đã biến thành cương thi cương, có trí tuệ, thông minh không kém những người ở đây, giao thủ thăm dò mấy lần, liền biết nam nhân áo bào trắng kiêng kỵ cái gì, đôi mắt đỏ không kìm được nhìn về hộp gấm Úc Thiên Cạnh đang canh.
Trong tay Úc Thiên Cạnh cầm một cây thương dài trấn thủ ở đó, không cho phép bất cứ ai tới gần nó.
Cương thi vương đứng cạnh tế đàn, cặp mắt tham tham đáng sợ nhìn chằm chằm nam nhân áo bào trắng, hé miệng, nói gằn từng từ một, “Đây…vì là….kẻ…xông vào….Mộ…. Khôi…. La… Vương …. Phải …. Chết”
Ánh mắt nam nhân áo bào trắng không rõ lúc nào đã từ màu đen biến thành đỏ rực, móng tay dài ngắn liên tục, rõ ràng đang khiêu khích.
Cương thi vương bị thái độ của anh ta làm cho tức chết, nổi giận gầm lên, răng nanh thò ra, rõ ràng thể hiện khí thế đáng sợ chỉ có của Cương thi vương, khiến mọi người ở đó sợ hãi không thôi.
“Ngươi…..Môn…. Đều…. phải…. chết… Ta ….. muốn ….ăn…ngươi…..môn…”
Giọng của nó khàn khàn khó nghe, lại như sỏi đá cọ sát vào nhau rin rít vậy, lọt vào tai, khiến người ta có cảm giác khó chịu.
Cương thi vương nói xong, lại ra tay, có điều cũng không phải hướng về nam nhân mặc áo bào trắng mà đánh về phía hộp gấm.
Úc Thiên Cạnh cầm trường thương trong tay đỡ móng vuốt của nó, nhưng không ngờ được cương thi cương nhân cơ hội đó lướt qua, mục tiêu cũng không ngoài hộp gấm kia, mà người đàn ông áo trắng định chạy tới ngăn lại, móng vuốt miễn cưỡng cào lên cánh tay người nam nhân áo bào trắng mất đi một miếng thịt.
Màu máu đỏ trào ra nhuộm đỏ áo trắng của người đàn ông.
Thấy cảnh này người và yêu đều hơi ngạc nhiên, hóa ra máu của anh ta là màu đỏ, đến cùng là người hay là…
Cương thi vương bị một đòn tức lên, vội vã lùi sát vành, tham lam nhét một miếng thịt cào ra được cho vào mồm nhai nuốt, trong mắt lóe sáng đỏ, liếm liếm môi, cứ như đang hưởng thụ cái mùi vị đỉnh cao gì đó vậy, trên mặt lộ ra thèm thuồng hưởng thụ, sau khi ăn miếng thịt này xong, nó nhìn về nam nhâm áo bào trắng càng thèm thuồng hơn.
Nó không rõ nam nhân áo bào trắng này là ai, nhưng bản năng biết, máu thịt của anh ta quan trọng vô cùng với mình, có một sức mạnh hấp dẫn trí mạng, ăn ngon hơn máu thịt những thiên sư và vu nữ kia nhiều, từ tận sâu dụ dỗ nó muốn ăn anh ta.
Chỉ cần ăn anh ta, có thể biến nó thành một kẻ tồn tại lợi hại nhất, để nó ra khỏi cổ mộ, không cần bị phong ấn trong cổ mộ này nữa, là một “Người” đường đường chính chính…!
Cương thi vương rất giảo hoạt, sau khi nó biết rõ nam nhân áo bào trắng kia rất coi trọng cái hộp gấm, bắt đầu công kích nó liên tục.
Úc Thiên Cạnh lúc này trấn giữ, vung trường thương thảo phạt nó liên tục, nhưng trường thương của Quỷ Vương tuy lợi hại song cũng không gây thương tổn gì với cương thi vương, móng vuốt cương thi vương có thể ngăn trở trường thương, quỷ khí Quỷ Vương vốn cùng thuộc loại sinh vật hắc ám như cương thi vương, nên tính thương tổn không lớn.
So ra nam nhân áo bào trắng mới là tồn tại mà cương thi vương kiêng kỵ.
Tuy tế đàn không lớn, nhưng cũng không chịu nổi công kích như thế, nam nhân áo bào trắng và cương thi vương, Quỷ vương chiến đấu nhanh chóng lan tràn khắp tế đàn, Hề Từ che chở Úc Linh lùi ra sau nữa, còn có vu nữ kia cũng khẩn trương đi theo họ.
Sắc mặt vu nữ trắng bệch, môi cũng không có màu, nhẹ nhàng run lên, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Đồng bạn chết trước mặt lần nữa, khiến tinh thần những vu nữ này bị đả kích rất mạnh.
Toàn bộ trong phòng mộ ngập tràn một mùi máu tanh, thu hút nhiều cương thi tới đây, không ngừng có nhân loại và yêu, loài yêu chết đi, cảnh hiện trường thật tàn khốc.
Cuối cùng Nhạc Chính Tước cầm đầu yêu cũng mở ra một đường máu, dẫn theo những thiên sư và yêu sống sót tiếp cận tế đàn.
Những cương thi này không có thực lực như cương thi vương, chúng nó kiêng kỵ tế đàn, phảng phất như tế đàn có nhân vật đáng sợ nào đó, khiến chúng không dám tới gần. Cách tế đàn chừng 1 mét cuối cùng cương thi cũng dừng lại, vì ở đó, cố sức thò móng vuốt thật dài ra để bắt được họ.
Người và yêu lùi tới tế đàn dựa vào vách đá tế đàn lạnh lẽo, vô cùng chật vật.
Tuy đã lùi tới chỗ tế đàn này, tránh được những cương thi xé giết, nhưng chiến đấu đáng sợ trên tế đàn khiến họ không cách nào chạy lên tìm sự che chở, chỉ đành lùi tới đây, nghỉ ngơi chút.
Lúc Nhạc Chính Tước trở lại tế đàn, cũng không nghỉ ngơi mà nhảy lên tế đàn, vô cùng có nghĩa khí đi trợ giúp bạn bè.
Mấy lão thái gia thấy thế, cũng nhảy tới theo.
Mục đích lần này của họ là tiến vào cổ mộ vì săn giết cương thi vương, cương thi vương đã xuất hiện, dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Còn nam nhân áo bào trắng là ai, họ tạm thời mặc kệ, so không rõ lai lịch thân phận, xem ra cái người nam nhân áo
bào trắng ấy thì cương thi vương vẫn quan trọng nhất.
Lâm Đạt và những yêu tướng cùng những yêu được cứu, xem như hoàn thành nhiệm vụ, dĩ nhiễn cũng nhảy tới bảo vệ Hề Triển Vương.
Tiếp đó Mễ Thiên sư đợi mấy thiên sư gia tộc huyền môn lớn cũng nhảy lên, cũng không thể để bản thân nhìn lão thái gia nhà mình đi mạo hiểm.
Những người và yêu này sau khi lên, còn có một đám thiên sư và yêu dựa vào tế đàn nghỉ ngơi.
“La Phách Vương, chúng ta có cần đi lên không?” La Luyến vừa nghỉ vừa hỏi.
La Cốt cảm thụ tình hình bên trên, khóe miệng cong lên, “Đợi lát nữa đi, vội vã nhảy lên chẳng có chỗ tốt nào đâu”
Những người khác vừa nghe thế, thì đã rõ con yêu này có ý định gì rồi, rõ ràng là muốn nhân cơ hội kiếm lậu, đến thời điểm để Hề Triển Vương phải nợ món ân tình của anh ta.
Chiến đấu trên tế đàn thay đổi trong nháy mắt, cương thi vương sau khi nuốt một miếng thịt của nam nhân áo bào trắng, như được ăn thứ đại bổ gì đó, sức mạnh tăng lên, nam nhân áo bào trắng và Úc Thiên Cạnh liên thủ cũng không phải là đối thủ của nó, ở thế yếu.
Hề Từ nhìn thấy bọn Lâm Đạt trở về, giao Úc Linh cho họ, nâng kiếm gia nhập.
Lúc thấy ông ngoại bị cương thi vương cào bị thương, trái tim Úc Linh cứ đập mạnh.
Quỷ khí trên người Úc Thiên Cạnh bắt đầu bốc lên, từ quỷ khí thay đổi thì có thể biết ông lão bị thương hay không, Úc Linh không kìm được lo lắng. Cô không biết chiếc hộp gấm đựng bên trong là món đồ gì, tại sao ông ngoại lại vẫn muốn bảo vệ nó. Hay nó thực sự vô cùng quan trọng, có thể quan trọng thế nào cũng không quan trọng bằng ông ngoại.
Nếu như Ông ngoại Quỷ vương chết ở đây, đó thực sự là hồn bay phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Thực lực con cương thi vương này đã hiển lộ tất cả, từ lúc nuốt được miếng thịt của nam nhân áo áo trắng kia, thực lực nó tăng mạnh, rõ ràng vượt trên hết những người ở đây. Tuy không nhìn rõ thực lực của Nam nhân áo bào trắng, lúc này lại không phải là đối thủ của nó, thêm vào đó ông ấy như đang kiêng kỵ gì đó, không dám xuất toàn lực, bất giác thấy hơi bó chân tay.
So lần này, con cương thi chỉ một lòng muốn cắn nuốt máu thịt ông ta thì có vẻ lợi hại hơn nhiều.
Cương thi vương công kích không gì khác, khiến Hề Từ không thể không gia nhập cuộc chiến.
May mà Nhạc Chính Tước và mọi người gia nhập đã giảm bớt áp lực của mọi người.
Lúc Úc Thiên Cạnh ngăn cản công kích lần hai của cương thi vương, trường thương trong tay cuối cùng không chịu nổi một kích, gẫy thành hai đoạn, móng vuốt con cương thi vương vung tới cào nát chiến bào trên người ông lão, xuyên thẳng vào ngực ông, móc trái tim ông ra. Trái tim Quỷ Vương là màu đỏ, đập chầm chậm.
“Ông ngoại!”
Úc Linh hét lên một tiếng, định qua, đột nhiên bị người ta kéo lại. Cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại nhìn về người kéo cô, hai mắt trợn to.
Nhiếp Tiếu Đát – Người kéo cô không rõ xuất hiện từ lúc nào, dáng dấp anh ta chật vật sắc mặt hơi tái nhợt, nói với cô, “Úc Linh, đừng đi, con cương thi vương này em không đối phó nổi đâu”
“Đó là ông ngoại em!” Úc Linh nói sắc bén, lần đầu tiên trong đời gào thét về một người, “Các ngươi luyện ông ấy thành Quỷ Vương, đem ông ấy khống chế ở dây, còn chưa đủ sao? Nếu ông ấy chết ở đây rồi, thì thực sự chết rồi đó!”
Nhiếp Tiếu Đát nắm chặt cô, nhìn thẳng vào ánh mắt ngập tràn thù hận của cô, nói lạnh lùng tương tự, ‘Em không thể tới! Em áp sát gần quá, cương thi vương sẽ ngửi được sức mạnh huyết mạch trong em, nó sẽ công kích em đó!”
“Cái gì?”
“Nó là tội nhân của bộ tộc chúng ta!” Nhiếp Tiếu Đát túm chặt cô, hai mắt đỏ sậm, “Hiện giờ, bộ tộc chúng ta, chỉ còn dư lại có hai hậu duệ chúng ta thôi, bất kể là em hay anh, cũng không thể có bất cứ tổn thất nào nữa”
Úc Linh nhìn kỹ anh ta, cười lạnh một tiếng, hất tay anh ta ra, nhìn về phía mọi người đang bị cương thi vây công, phát hiện ra tuy nó bị thương, nhưng không ảnh hưởng gì, mà ông ngoại cô thì…
Bóng người điên cuồng lay động bên trong, cô đột nhiên nghe được tiếng Hề Từ, “Úc Linh”
Ánh mắt Úc Linh hơi hoảng hốt, nhanh chóng thả xuống cạnh Hề Từ, phát hiện ra anh đã kéo ông ngoại bị thủng một lỗ trên ngực tới viền tế đàn.
Cô vội vàng chạy nhanh tới cạnh họ.
Quỷ sau khi bị thương càng phiền toái hơn nhân loại, Úc Linh nhìn ông ngoại nằm trên đất, nhìn cặp mắt ông đang nhắm hờ kia, vẩn đục, vẫn không rõ mình đã trải qua cái gì, chỉ trung thực thủ vững cương vị bản thân.
Cô đột nhiên căm hận tất cả những thứ này, mặc kệ cổ mộ này, hay tất cả những người có mặt ở đây.
Nhiếp Tiếu Đát theo tới, nhìn thấy Úc Thiên Cạnh trên mặt đất, trầm mặc không nói. Úc Thiên Cạnh sắp chết rồi. Coi như là Quỷ Vương, bị cương thi móc tim ra, thì cũng không sống được.
Úc Linh ngồi xổm trước mặt ông lão, nhìn gương mặt cứng lạnh của ông, nước mắt tí tách rơi.
Nước mắt ấm áp nhỏ lên mặt tái nhợt của Úc Thiên Cạnh, nhưng ông lão vẫn không có cảm giác, không rõ ông vì người thân yên lặng canh giữ bên ông lúc cận kề cái chết hay đau lòng cho ông, khóc vì ông. Ông không biết cái gì cả.
“Đừng khóc!” Hề Từ đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô, bảo, “Úc Linh, ông ấy còn cứu được, đưa mắt Tu La cho anh”
Úc Linh sửng sốt, thân thể còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc.
Tay run rẩy lấy mắt Tu La vẫn đeo trên cổ xuống, Hề Từ thấy tay cô run rẩy, thò tay ra gỡ lấy sợi dây treo mắt Tu La xuống, sau đó nhét nó vào trong lỗ lớn trên ngực Úc Thiên Cạnh.
Mắt Tu la sau khi dính lên máu Quỷ Vương, đột nhiên sáng lên một màu xanh dịu dàng, vết thương ở ngực với tốc độ chậm rãi dần khép lại, cuối cùng khôi phục như lúc ban đầu.
Úc Thiên Cạnh từ từ nhắm mắt lại, như ngủ say vậy, không còn mở cặp mắt vẩn đục kia ra nữa, không còn bị khống chết thề sống chết bảo vệ đồ vật kia với ông nữa.
Úc Linh sững sờ, không kìm được thò tay ra sờ soạng trên ngực ông ngoại, phát hiện ra làn da lạnh lẽo kia thậm chí hơi ấm áp, tuy nhiệt độ vẫn thấp hơn con người rất nhiều nhưng không còn âm lạnh như loài quỷ nữa.
Cô không cảm giác được nhịp tim của quỷ, lại biết ông ngoại cô không cần hồn bay phách tán nữa.
“Mắt Tu La là quỷ thần biếu tặng, dùng trên người quỷ có tác dụng lớn nhất, có thể chữa trị bất kỳ vết thương trí mạng nào, tặng một lần sinh mệnh” Hề Từ giải thích cho cô.
Úc Linh vừa liếc nhìn ông ngoại nhắm mắt, ngẩng đầu nhìn Hề Từ cười, bảo, “Cảm ơn”
“Đừng nói câu cảm ơn với anh” Hề Từ nói dịu dàng, yêu văn nơi khóe mắt cũng dịu hẳn đi.
Trong lúc này hỗn loạn không ai để ý tới, có một người hướng về chiếc hộp gấm kia tới.
Do Úc Thiên Cạnh bị thương rời đi, nên chiếc hộp gấm trên thừa đài kia không ai trông coi, những người và yêu khác đều để ý tới con cương thi vương kia, không ai để ý tới hộp gấm kia cả.
Trên vách tường trong phòng mộ chi chít nến cháy, trong ánh nến, sắc mặt vu nữ đi tới trước thừa đài trắng bệch, mồ hôi thấm ướt má cô ả, chảy dọc xuống gò má. Hai mắt cô ả nhìn hộp gấm chằm chằm, liếm liếm môi, cuối cùng không kìm được thò tay về phía nó…
“Dừng tay!”
Nam nhân áo bào trắng và Nhiếp Tiếu Đát thấy cảnh đó, đồng thời hét lên một tiếng.
Vu Nữ mặc kệ tiếng kêu, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn, đôi mắt sáng rực kinh người, chậm rãi mở hộp gấm ra…