NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 23: Cô sẽ tin hắn không?
Lâm Tùy An liệt nằm trên mặt đất phủ nha lao phòng, cổ tay và cổ chân bị khóa xích sắt lạnh lẽo, rơm rạ dưới thân ẩm ướt tản ra một mùi mốc meo, căn bản không cách nào ngăn được hàn khí trên mặt đất, cô nằm ở phía trên lạnh đến đau đầu...!chỉ là cũng không sao cả.
Sự khó khăn của vụ án lần này và của La thị rõ ràng không cùng một level, nếu so ra thì vụ án của La thị là nhiệm vụ giành cho ngươi mời, vụ án này mới là phó bản đánh BOSS.
Cô chưa từng nhìn thấy hiện trường vụ án, cũng chưa từng thấy thi thể, ngay cả ngón tay vàng cũng không có cơ hội phát huy, hầu như không có bất kỳ manh mối nào để phá án, lại chồng thêm một quả BUFF to tướng là Hoa Nhất Đường, gọi tới gần trăm gã Bất Lương vây quét, cho dù bọn họ không lấy Mộc Hạ làm con tin thì Lâm Tùy An cũng trốn không thoát, lùi một vạn bước mà nói thì dù có trốn được ra ngoài thì sao? Bị cả nước truy nã, cả đời sống chui lủi như chuột sao?
Tục ngữ nói rất hay, lần thứ nhất nổi trống, tinh thần phấn khích nhất, nổi trống lần thứ hai, tinh thần đã giảm sút, nổi trống đến lần thứ ba, tinh thần quân sĩ không còn bao nhiêu.
Xuyên không đến đây chưa được hai tháng, ba lần bị coi là nghi phạm, vào nhà giam hai lần, cứ giày vò liên tục thế này cô cũng ngán tới cổ luôn rồi.
Chuyện đã đến nước này, thích sao thì kệ mẹ nó đi.
Lâm Tùy An lở không sợ cùi nói.
"Ngươi đừng nằm trên mặt đất, không tốt cho sức khở." Người bạn tù trong phòng giam bên cạnh đập vào lan can phòng giam.
Lâm Tùy An xoay người, không thèm để ý.
"Ta đưa chăn qua cho ngươi."
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Một chiếc chăn bông nhét vào từ giữa những thanh sắt của nhà lao, rơi vào chân Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An đành phải quay người lại, hơi bất đắc dĩ nhìn Hoa Nhất Đường cách vách, đầu hắn kẹp ở giữa hai thanh sắt nhà lao, một tay vươn dài tới, cố gắng đắp chăn giúp Lâm Tùy An.
Nhờ phúc của Hoa gia Tứ Lang mà hai người họ đều được ở trong phòng VIP của đại lao, chẳng qua phòng này của cô là phòng thô, Hoa Nhất Đường ở trong phòng bìa cứng, thảm, giường, chăn đệm, bàn, chỗ ngồi, bằng kỷ, đệm đều có đầy đủ, thậm chí còn chuẩn bị cờ vây, đàn cổ, sách, trần thơm, bánh ngọt và nước trà vừa nhìn đã biết là đồ ăn cao cấp của lầu Phù Dung.
"Ngươi tiết kiệm sức lực để ứng phó Chu thái thú đi." Lâm Tùy An nói: "Phỏng chừng lần này hắn chuẩn bị nghiêm hình tra tấn rồi."
Hoa Nhất Đường cuối cũng cũng đắp được chăn lên người Lâm Tùy An, lạnh lùng nói: "Hắn không dám."
Đương nhiên hắn không dám ra tay với Hoa gia Tứ Lang, nhưng với cô thì quá dám đi chứ.
Lâm Tùy An lắc lắc cổ tay một chút, lắc lắc xích sắt trên tay, ít nhất cũng phải nặng mấy chục cân, hiển nhiên sức chiến đấu của cô đã để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa cho Chu thái thú rồi.
Trong nhà lao ánh sáng lờ mờ, nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn dầu treo trên tường lối đi trong phòng giam, ngục tốt tuần tra đi ngang qua, đèn đuốc lay động, phản chiếu mặt mày thâm trầm của Hoa Nhất Đường.
"Có đau không?" Hắn hỏi.
"Không sao." Lâm Tùy An hờ hững nói, chút trọng lượng này đối với cô mà nói cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Hoa Nhất Đường yên tĩnh thật lâu mới nói một câu: "Xin lỗi."
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn hắn, Hoa Nhất Đường rũ mắt xuống, lông mi thật dài che đi ánh mắt âm trầm thản nhiên trên mặt, phản chiếu đôi môi trắng như tờ giấy của hắn.
"Thật ra." Hắn nhẹ giọng nói: "Có một chuyện..."
"Lâm Tùy An, ra đây!" Tiếng gầm bất thình lình cắt đứt lời định nói của Hoa Nhất Đường.
Ngoài cửa có hai quan sai cao lớn mặc áo đen giày đen, thắt lưng đeo đao, đầu đội băng đeo trán màu vàng, thần sắc sắc bén, lệnh cho ngục tốt mở cửa lao ra: "Lâm Tùy An, có người muốn hỏi ngươi!"
Hoa Nhất Đường đứng bật dậy: "Vì sao không hỏi ta?!"
"Hoa gia Tứ Lang chờ một lát sẽ có người đến hỏi ngươi sau."
Lâm Tùy An chậm rãi đứng dậy, kéo theo sợi xích thật dài đi ra khỏi phòng giam, cả người Hoa Nhất Đường nhào vào thanh sắt nhà lao, vươn tay ra nắm chặt tay áo Lâm Tùy An.
"Không phải ngươi nói hắn không dám sao?" Lâm Tùy An mỉm cười: "Không sao đâu."
Nói thật Lâm Tùy An có hơi áp lực, không phải bởi vì sắp phải đối mặt với việc bị thẩm vấn, mà là bởi vì ánh mắt đáng thương của Hoa Nhất Đường làm cho cô có cảm giác áy náy rất khó hiểu, giống như hắn ta là một con cún nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Lâm Tùy An vẫn nhớ rõ đường đến sảnh trước phủ nha, nhưng lần này họ lại dẫn nàng lui sảnh sau, đi vòng quanh vài vòng, có mấy đội ngũ tuần tra nha sai lướt qua, điểm cuối là Hoa sảnh của phủ nha.
Lâm Tùy An thầm nghĩ không ổn rồi, Chu thái thú là định âm thầm thẩm vấn, nhất định là có bẫy lớn đang chờ cô rồi.
Hai gã quan sai đè bả vai Lâm Tùy An, Lâm Tùy An dứt khoát lưu loát quỳ xuống, mông đặt ở gót chân sau nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi lẹ, sợi xích này nặng quá, ta mệt."
Trên công đường yên tĩnh một chỗ thì có tiếng một nam nhân lạnh lùng vang lên.
"Ngươi chính là Lâm Tùy An?"
Hả? Giọng nói này không đúng! Hay qua rồi, khác với cái giọng rách nát của Chu thái thú một trời một vực.
Lâm Tùy An ngẩng đầu, phát hiện vị ngồi ở sảnh đường không phải Chu thái thú, mà là một nam tử khá trẻ tuổi, mặc quan bào màu xanh lá cây, hông đeo đai ngọc, giày đen, đầu đội màn che màu đen, mày kiếm mắt như sao, miệng vuông mũi thẳng, ngồi thẳng lưng ở đó nhìn giống như một anh đẹp trai cổ điển bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp.
Chu thái thú ngồi ở vị trí bên phải, khom lưng, sụp vai, thần sắc uể oải.
Ôi chao!
Lâm Tùy An bỗng dưng lấy lại tinh thần: nhân vật mới, nhan sắc cao, ngồi vị trí chủ, khí chất chính trực, ngôi sao hy vọng có thể giúp cô thoát khỏi thân phận nghi phạm đã xuất hiện!
"Đại ca, ngươi là ai thế?" Lâm Tùy An hỏi.
Quả nhiên, giọng điệu thiếu đòn của cô ngay lập tức chọc giận Chu thái thú: "Không được vô lễ, đây là Tư Trực Lăng Chi Nhan Lăng đại nhân của Đại Lý Tự!"
Tuy Lâm Tùy An không biết Tư trực Đại Lý tự là chức quan quái gì, nhưng cái tên Đại Lý tự cô nghe rất quen, trong các tác phẩm văn học nghệ thuật như điện ảnh tiểu thuyết truyện tranh đều là bộ phận truyền kỳ của các thám tử nổi tiếng.
Lâm Tùy Âm âm thầm tự phổ cập, bình tĩnh lại chính trực nói: "Lăng tư trực muốn hỏi cái gì?"
Lăng Chi Nhan không trả lời Lâm Tùy An liền, từ khi Lâm Tùy An bước vào cửa tới nay, hắn vẫn yên lặng quan sát, tuy rằng tay chân của nàng đều đeo xích sắt nặng nề, nhưng dáng đi lại thẳng tắp, nhìn có hơi thoải mái, nhất định là người biết công phu, lúc quỳ xuống thấp thoáng có cảm giác bất tuân, nhất là ánh mắt của nàng, không có nửa phần khiếp đảm và do dự, mà lại rất thản nhiên và thoải mái.
Người này tâm trí kiên nghị, là một người cứng đầu.
Lăng Chi Nhan: "Hôm nay vì sao ngươi lại đến Lưu Nguyệt lâu?"
Lâm Tùy An: "Điều tra vụ án."
"Tra án gì?"
"Vụ Nghiêm Hạc bị giết."
"Vì sao lại tự mình điều tra?"
"Bởi vì quan phủ vu oan ta là hung thủ giết người, ta không tin được quan phủ." Lâm Tùy An nói: "Lăng tư trực có thể đến xem sổ sách vụ án, xem xem quan phủ nào đó không có chứng cứ, vu oan cho ngươi vô tội thế nào để mở rộng tầm mắt."
Chu thái thú giận dữ: "Ăn nói hàm hồ..."
"Chu thái thú, là ta đang thẩm án." Lăng Chi Nhan lạnh lẽo nói.
Chu thái thú lập tức im lặng, không chút tiếng động ngồi trở về chỗ cũ,
"Ta xem hồ sơ vụ án rồi, nhân chứng quả thực có rất nhiều kẽ hở, không đủ để định tội." Lăng Chi Nhan liếc mắt nhìn Chu thái thú, Chu thái thú rụt cổ không dám hé răng: "Việc ngươi không tin quan phủ có thể hiểu được."
Lâm Tùy An: Ôi chao, anh chàng đẹp trai thú vị thế.
"Chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ quặc, sao ngươi lại biết thi thể giấu ở Lưu Nguyệt lâu?" Lúc Lăng Chi Nhan hỏi những lời này, khẩu khí rất ôn hòa, giống như nói chuyện phiếm, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Lâm Tùy An nhíu mày: "Thi thể ở Lưu Nguyệt Lâu là của ai vậy?"
Lăng Chi Nhan: "Trả lời câu hỏi của ta trước."
Đứng dưới một mái hiên không thể không cúi đầu.
Lâm Tùy An âm thầm thở dài, nói ngắn gọn mọi chuyện từ việc cô và Hoa Nhất