NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 24: Ta tin ngươi
Lâm Tùy An mãi mãi nhớ rõ ngày hôm đó, vào năm lớp bốn, có một ngày cô bị đau bụng phải xin nghỉ sớm về nhà, lúc mở cửa ra thì nhìn thấy bố mình và một người phụ nữ xa lạ trần như nhộng quấn lấy nhau ở trên sô pha.
Nói thật, chi tiết cụ thể cô cũng không nhớ rõ, chỉ có một hình ảnh cực kỳ rõ ràng, đó thân thể hai người kia giống như da thịt heo mới nấu xong, dinh dính trắng bóng như ánh dầu mỡ.
Sau đó là cảnh tượng hỗn loạn long trời lở đất, chồng của người phụ nữ kia xông tới cửa, hàng xóm láng giềng vây quanh cửa xem náo nhiệt, thân thích đến rồi lại đi, ba cô tám dì ngồi lại khuyên mẹ cô đừng ly hôn.
Họ nói: đàn ông ngoại tình không phải là vấn đề gì lớn, miễn là trong lòng còn thương con thương vợ thì vẫn là một người đàn ông tốt.
Họ nói: Phụ nữ phải rộng lượng, phải hiểu cho đàn ông, đừng gây áp lực quá nhiều cho đàn ông.
Nếu không đàn ông không nhận được sự ấm áp của gia đình thì tất nhiên sẽ ngoại tình.
Họ nói: Một ngôi nhà không thể không có một người đàn ông, một đứa trẻ không thể không có bố.
Vì con cái, nhịn nhịn cho qua là được rồi.
Họ nói: Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
Bố cô quỳ trên mặt đất, nước mắt như mưa dập đầu với mẹ, nói đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối, về sau tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.
Lâm Tùy An đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của mẹ, hai mắt đỏ thẫm nhưng không có một giọt nước mắt, nếp nhăn hằn sâu trên má cũng biến mất không còn gì.
Khi đó Lâm Tùy An không nói gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nghe họ hàng thân thích nói những điều mà cô không hiểu, nghe bố cô khóc lóc nói: "Hãy tin anh."
Cuối cùng mẹ cô tha thứ cho bố cô, giống như nhiều phụ nữ trong thời đại đó, bà chọn cách tha thứ và khoan dung, giống như họ bị cột chặt vào cái giá của đạo đức rằng phải rộng lượng và hiền lành vậy.
Lâm Tùy An cũng tin, sau đó bố cô giống như thoát thai hoán cốt, một lần nữa làm người, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Mãi đến khi Lâm Tùy An về nhà nghỉ hè vào năm nhất đại học, mẹ mới nói cho cô biết sự thật.
Năm cô học lớp tám, bố cô lại ngoại tình lần nữa, cũng bị chồng của đối phương bắt gian trên giường, lớp mười, một lần nữa, lớp mười hai, một lần nữa.
Những điều này Lâm Tùy An đều không biết, mẹ và thân thích trong nhà giống như đã bàn bạc xong với nhau rằng phải giấu chuyện này xuống hy vọng không ảnh hưởng đến việc học tập của cô.
Lâm Tùy An lúc đó cảm thấy cả người choáng váng, cô hỏi mẹ vì sao còn không ly hôn?!
Mẹ nói: Bà tin bố cô có thể thay đổi, tin lãng tử quay đầu ngàn vàng không thể đổi.
Mẹ còn nói cho dù thế nào thì ông ấy cũng là bố của cô, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô phải tôn trọng bố.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Tùy An cảm nhận được sự hoang đường và bất đắc dĩ, cô càng hiểu rõ hơn một chuyện: Mặc dù cô là con của bọn họ nhưng đối với hai vợ chồng bọn họ mà nói, cuối cùng cô cũng chỉ là một người ngoài.
Tất cả mọi thứ của họ, chỉ có thể được quyết định bởi chính họ, suy nghĩ và quyết định của cô căn bản không quan trọng.
Sau khi tốt nghiệp đại học: "niềm tin" của mẹ cuối cùng cũng có kết quả, bố cô về hưu, mỗi ngày đều nấu cơm, đi dạo với mẹ, hàng xóm thân thích hết lời khen ngợi bố, nói lão Lâm là ngươi đàn ông tốt, còn nói mẹ cô khổ tận cam lai, đúng là hậu phúc.
Lâm Tùy An lại biết, là bởi vì người đó già rồi, chơi không nổi nữa nên mới sống thành thật.
Nhưng cô biết phải làm sao, mẹ cô thoạt nhìn thì sống rất hạnh phúc, giống như sự tha thứ và chờ đợi cả đời của bà đều đáng giá, bây giờ "hậu phúc" là thứ mà mẹ mong cầu cả đời.
Nhưng hậu phúc của mẹ chỉ kéo dài được hai năm ngắn ngủi.
Bởi vì mất ngủ quanh năm và bệnh trầm cảm đã làm tổn thương tim mạch mẹ, một cơn nhồi máu cơ tim cướp đi tính mạng bà.
Bố cô khóc thành nước mắt trong đám tang, nói rằng nửa đời sau của mình sẽ giữ hình ảnh của mẹ.
Đồng nghiệp, hàng xóm, người thân đều khen bố nói bố là một người đàn ông có tình cảm, thực sự là một người đàn ông tốt.
Lâm Tùy An thì chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Trớ trêu hơn nữa là ba tháng sau, người đàn ông tốt kia được đồng nghiệp giới thiệu, xem mắt thành công, hào hứng chuẩn bị tái hôn.
Lúc Lâm Tùy An nhận được điện thoại báo tin vui của bố, cô đang lái xe về công ty lấy tư liệu, sự mừng rỡ và chờ mong của ông ta giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào trái tim cô, nước mắt cô không khống chế được mà tuôn ra làm chặn tầm mắt.
Trong tiếng kèn chói tai vang lên, cô bị xe khác đụng vào rồi bay ra ngoài, tầm mắt song song với bầu trời xanh chính là bóng tối vô tận.
Khi tỉnh lại, cô trở thành Lâm Tùy An của thế giới này.
Ký ức của thế giới trước trở nên vô cùng xa xôi với cuộc sống mới này, thế nhưng cô cuối cùng vẫn nhớ lại loại cảm giác bị lừa gạt, bị phản bội kia, giống như như trái tim bị khoét đi một miếng thịt đẫm máu, rồi có cơn gió lạnh thổi qua, mãi mãi không chịu ngừng nghỉ.
Không được tin tưởng ai, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!
Những lời này theo tiết tấu nhịp tim khắc sâu trừng chữ ở trong đầu, trong tai vang lên tiếng rít yếu ớt, tốc độ lưu lượng máu càng ngày càng nhanh, giống như như bị máy bơm nước áp suất cao đè vào tứ chi.
Lâm Tùy An nắm chặt chặt xích sắt xoay một vòng, vừa lúc trói cổ Minh Thứ, vung một cái, Minh Thứ bay ngang ra ngoài, đụng mạnh vào bức tường mỏng kia, rắc một tiếng bước tường mỏng nứt ra, thì ra chỉ là một cánh cửa ván gỗ ngụy trang thành tường.
Lâm Tùy An vỗ hai tay, xoay người đứng dậy, ngón tay bóp cằm đẩy lên trên, nhấc xương cằm bị trật về vị trí cũ, sau đó tung người đạp lật ván cửa, trực tiếp đi vào phòng bên cạnh.
Trong khói bụi đầy trời, cô nhìn thấy Chu thái thú sợ tới mức ngồi trên mặt đất và Lăng Chi Nhan trợn mắt há hốc mồm.
Nàng còn nhìn thấy Hoa Nhất Đường, bị một quan sai khác từ khống chế từ sau lưng, miệng bị bịt lại, một chân vẫn duy trì tư thế muốn đạp người, nhìn thấy Lâm Tùy An thì hai mắt sáng lên, liều mạng giãy dụa, hai chân điên cuồng đá trên không trung, miệng kêu ưm ưm không ngừng.
Lâm Tùy An hơi giật mình: Thì ra Hoa Nhất Đường không lên tiếng, là bởi vì bị người khống chế...!hắn có...
Quan sai khống chế Hoa Nhất Đường xông lên, bị Lâm Tùy An dùng sợi xích sắt quất bay, Hoa Nhất Đường nhân cơ hội giãy dụa, chửi ầm lên: "Đồ cứt chó! Lâm Tùy An mới không giết người ấy! Lăng Chi Nhan ngươi là tên chó đẻ, dám giả mạo lời khai, châm ngòi ly gián bức cung, Lăng thị trăm năm thế gia lại sinh ra cái đồ không bằng còn chó như ngươi, Lăng gia tổ tiên nếu phải biết, nhất định sẽ lật nắp quan tài bò ra cắn chết cái bản mặt ngươi!"
Tiếng quát mắng của Hoa Nhất Đường bay vào lỗ tai giống như như một ly nước đá tưới lên tế bào não nónh nảy của Lâm Tùy An, tiếng ong ong trong tai yếu đi ba phần.
Anh ta...!vừa nói gì?
Nói rằng cô không giết người?
"Sao...!sao ngươi có thể?!" Lăng Chi Nhan ngạc nhiên nhìn Lâm Tùy An, lời nói tiếp theo của Lăng Chi Nhan bị ánh mắt Lâm Tùy An bắn ngược trở về.
"Lăng công cẩn thận!" Minh Thứ kêu to nhào tới, Lâm Tùy An chả thèm nhấc mắt nhìn hắn, hất xích sắt đánh bay hắn ra, sắc mặt Lăng Chi Nhan đại biến, rút hoành đao bên hông bổ tới, Lâm Tùy An túm lấy xích sắt quăng ra, nhưng lúc này, xích sắt không biết vì sao đột nhiên lại trở nên nặng nề, cô thế mà lại không ném lên được nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Lâm Tùy An nhoáng người nhảy lên một cái, Lăng Chi Nhan đã giết đến trước mắt, đao phong bao trùm lấy cô, Lâm Tùy An hai tay nắm lấy xích sắt xoay ngang từng vòng, lưỡi đao bị xích sắt trói chặt, phát ra tiếng kẽo kẹt kiêng răng.
Lăng Chi Nhan hai tay cầm đao, cắn chặt răng, hai tay run rẩy, nhưng dù là hắn có dùng bao nhiêu sức lực thì cũng không thể lay động xích sắt kia chút nào, sức mạnh của tiểu nương tử trước mắt này lớn đến khủng bố, càng kinh khủng hơn chính là ánh mắt của nàng ta, tối đen không thấy đáy, không có bất kỳ tình cảm gì, nhìn giống như một con rối gỗ.
"Người đâu! Cứu ta! Giết người!" Chu thái thú liên tục lăn lộn chạy về phía cổng lớn, nhưng còn chưa hô hai tiếng, đã bị Hoa Nhất Đường đá ngã xuống đất, sau đó còn nhảy lên đạp mấy cái, kèm theo đủ tiếng mắng chửi, như "Con lừa mù! Lợn mù! Con rùa!" vân vân.
Cho dù tình thế bây giờ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Chi Nhan cũng bị chiêu miệng phun | hương thơm hung hãn của Hoa Nhất Đường làm cho kinh hãi, quả nhiên