NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 34: Đến đây đi
"Tuy rằng...!Nhưng mà..." Tròng mắt Cận Nhược muốn nhảy ra: "Như thế này thì khoa trương quá rồi."
Lâm Tùy An: "Ố ồ."
Vừa đến giữa giờ Dậu, lúc hoa đăng vừa lên, bọn họ đã đứng ở trước một đại trạch phường Hồng Trang, đây là một căn tứ hợp viện cỡ lớn có sáu cửa ra vào, trên cửa treo tấm bảng gỗ nhỏ "Mai ngũ gia", hành lang trong viện trái phải đối xứng, tao nhã bao quanh cả tòa trạch viện, từ đó nhìn vào trong cửa, nhưng chỉ thấy tòa nhà rộng mở, màn rũ lượn lờ, hồ nước liên miên, hoa cỏ thơm ngát, sương đêm lượn lờ tựa như tiên cảnh.
"Mai Ngũ là danh kỹ nổi tiếng nhất phường Hồng Trang." Cận Nhược thấy Lâm Tùy An ngơ ngác không biết đây là nơi nào, vội vàng phổ cập kiến thức cho cô: "Nơi này chính là hang tiêu kim nổi danh của phường Hồng Trang."
"Tứ lang, hết thảy đều đã chuẩn bị theo lệnh của ngài" Một nữ tử mặc váy lựu thi lễ nói với Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường cười khẽ nói: "Lần này làm phiền ngươi rồi."
Nữ tử: "Tứ lang khách sáo rồi, mấy ngày nay may có Tứ Lang tặng cho tiền thuốc men chữa bệnh, các nương tử mới có thể an tâm dưỡng thương.
Chỉ mượn một nơi ở thôi thì cũng chẳng có gì to tát."
Hoa Nhất Đường gật gật đầu: "Thiệp mời đều phát ra ngoài rồi?"
Nữ tử cười nói: "Tính toán canh giờ thì hẳn là tất cả có lẽ đã đến đây hết rồi."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía cửa phường truyền đến tiếng vó ngựa, hơn mười chiếc xe ngựa hoa lần lượt đi tới, xếp hàng dừng ở một bãi đất trống lớn trước trạch viện.
"Tứ Lang, chúng ta tới rồi đây!" Người đầu tiên đến chào hỏi là Bùi Thi Quân, đi theo phía sau là hơn hai mươi nam tử mặc áo trắng, tuổi tác đều sấp xỉ hai mươi, gần như là những gương mặt quen thuộc gặp được ở lầu Phù Dung trước đó, nhìn thấy Hoa Nhất Đường, đều mỉm cười vui vẻ, đồng loạt bước lên thi lễ.
"Hắn không phải gọi hết tất cả đám ăn chơi có tiếng ở Dương Đô đến đây hết rồi đó chứ?" Cần Nhược ngạc nhiên.
Lâm Tùy An: "Người bên phe Phùng thị hình như không đến đây."
"Đó là đương nhiên.
Bây giờ bên ngoài đều truyền ra, Dương Đô xuất hiện một tên điên giết người, chuyên giết mấy kẻ ăn chơi trác táng, tình trạng chết thê thảm cực kỳ, ngay cả Phùng Du Nghĩa cũng đã bị bắt đi, phủ nha đang điên cuồng tìm người khắp thành, bây giờ phàm là con cháu nhà giàu có dính chút gì với từ ăn chơi trác táng đều bị dọa vỡ mật, không dám bước ra khỏi cổng lớn nửa bước, chỉ sợ mình trở thành đối tượng tiếp theo." Cận Nhược khinh khỉnh: "Họ Hoa thế mà lại có thể tụ tập được mấy tên ăn chơi trác táng này lại được phường Hồng Trang, đây rõ ràng..." Nói đến đây, Cận Nhược hồi tưởng lại: "Là hắn cố ý."
Lâm Tùy An: "Tuy rằng Đông Triều nói kẻ tiếp theo muốn giết là Hoa Nhất Đường, nhưng cũng không loại trừ khả năng là hắn muốn giương đông kích tây, công phu Đông Triều không kém, đám ăn chơi trác táng này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, tập trung bọn họ lại để bảo vệ thì mới càng ổn thỏa."
Cận Nhược: "Ý ngươi là, Hoa Nhất Đường có lẽ chỉ là vỏ bọc, tất cả đám ăn chơi trác tác đều có thể là mục tiêu tiếp theo của Đông Triều?"
Lâm Tùy An gật đầu: "Hiện giờ chúng ta đang ở trong sáng, hung đồ đang ở chỗ tối, thay vì làm rùa rụt cổ trong nhà lo sợ bất an, thì chi bằng buông tay đánh một trận, dẫn hung đồ kia ra rồi một chiêu bắt gọn, diệt trừ hậu hoạn mãi mãi."
"Cũng đúng, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm." Cần Nhược suy nghĩ một chút, lại nói: "Không đúng, Phùng thị phe kia khẳng định sẽ không đến.
Lỡ như Đông Triều đi giết bọn họ, vậy..."
"Cho nên Hoa Tứ Lang mới tổ chức lớn như vậy." Lăng Chi Nhan dẫn Minh Thứ và Minh Phong vội vàng đi vào, Minh Thứ và Minh Phong há to miệng, có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ bé từ trong cổ họng họ, Lăng Chi Nhan nhìn xe cộ rồng ngựa ngoài cửa phường, nói: "Hắn phỏng chừng là muốn đánh cuộc một phen, một bên là ăn chơi trác táng nhát gan như chuột đóng cửa không ra ngoài, một bên là ăn chơi trác táng kiêu ngạo dạ yến sênh ca, bên nào mới càng có thể khơi dậy sát tâm của Đông Triều."
Điều này có cần phải hỏi không? Lâm Tùy An thầm nghĩ, tên điên như Đông Triều, nhất định sẽ chọn phía bên Hoa Nhất Đường rồi.
Cần Nhược bất giác hạ giọng: "Hắn là muốn biến mấy gã ăn chơi này thành mồi nhử, quả thực giống như vì muốn..." Chận Nhược lộ ra biểu cảm đau răng: "Bảo vệ Phùng thị bên kia?"
Lăng Chi Nhan sờ mũi: "Tôi không nói như vậy."
Lâm Tùy An bật cười, cô dám cá, Hoa Nhất Đường có chết cũng sẽ không thừa nhận.
"Nếu Đông Triều thật sự tới, người bên này chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Cận Nhược lại hỏi.
Lâm Tùy An: "Lăng Tư Trực đến phủ nha mượn người, kết quả như thế nào rồi?"
Lăng Chi Nhan có hơi bất đắc dĩ: "Chu thái thú từ chối không hỗ trợ, chỉ có ba người chúng ta."
"Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
" Lâm Tùy nói, Chu Trường Bình rõ ràng muốn hãm hại Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan.
Minh Phong lập tức bày tỏ quyết tâm: "Đám túi rượu kia, không đến cũng được, hai người ta lấy một địch mười cũng không sao."
Minh Thứ: "Huống chi còn có Lâm nương tử ở đây, lấy một địch trăm cũng không thành vấn đề."
Lâm Tùy An: "..."
Cô cũng không dám lớn tiếng.
Vừa rồi cô đi điều tra chung quanh, trong ngoài trạch viện đều có không ít người đang núp, đều là hán tử cường tráng, hiển nhiên là người của Hoa thị.
"Chỉ là, Hoa gia Tứ Lang làm như vậy, những tên ăn chơi này nếu biết được sự thật, chẳng phải sẽ trách hắn sao?" Lăng Chi Nhan hơi lo lắng.
"Lăng Tư Trực, điều này ngươi khỏi lo." Cận Nhược dùng ánh mắt ra hiệu bảo: "Bọn họ hẳn là đều đã biết rồi."
Lăng Chi Nhan kinh ngạc, dựng thẳng tai nghe kỹ, tiếng đám ăn chơi trác táng truyền tới.
"Tứ Lang, ngươi không cần nhiều lời, chúng ta đều hiểu được mối nguy hiểm của việc này."
"Hung đồ kia thật sự đáng giận, đám Nghiêm Hạc, Tưởng Hoành Văn thì là người trong cuộc không nói, Trần Trúc chỉ là một thư sinh, lại bị chết oan như vậy, quả thực làm cho người ta khó mà chịu nổi!"
"Ăn chơi trác tác thì sao? Ăn chơi trác táng cũng đường đường là nam nhi bảy thước, chúng ta không giống đám nhát gan bên Phùng thị kia, hung đồ kia nếu dám đến, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ lại sợ hắn sao, đến lúc đó cùng xông lên, bắt được hung đồ, ta nhổ chết hắn!"
"Đúng vậy! Hôm nay Phùng thị làm rùa rụt cổ, đợi chúng ta bắt được hung đồ lập công, xem bọn họ còn có thể diện gì tranh giành địa bàn với chúng ta?!"
"Hôm nay chúng ta là muốn nói cho bọn họ biết, không phải ai cũng làm công tử ăn chơi được! Bọn họ mà tính là ăn chơi trác táng gì!"
"Hung đồ kia quả thực buồn cười, hôm nay nói mấy kẻ ăn chơi đứng đầu vạn ác là được rồi? Vậy nếu ngày mai gắn nói mấy kẻ giết lợn, bán dê, đọc sách cũng là người đứng đầu vạn ác thì thế nào? Là thiện hay ác há có thể do một mình hắn định đoạt?"
Hoa Nhất Đường cười tươi như ánh mặt trời đầu xuân, nở hoa đầy cành, ôm quyền nói: "Mọi người nói rất đúng!"
Lăng Chi Nhan xúc động, yên tĩnh một lát: "Lúc trước nghe nói công tử ăn chơi ở Dương đô thế này, Hoa thị Tứ lang thế kia, trong lòng cũng sinh ra thành kiến, hiện giờ xem ra, xác thực là do ta hẹp hòi rồi."
Khẩu khí Cận Nhược chua lè: "Lời này nếu để cho Hoa Nhất Đường nghe được, hắn nhất định sẽ cực kỳ định đắc ý."
Không chỉ như thế đâu, chắc chắn sẽ vểnh đuôi lên trời luôn ấy chứ.
Lâm Tùy An nghĩ.
Hơn năm mươi tên công tử ăn chơi khác lại đến, Hoa Nhất Đường cầm đầu, kề vai bước vào trạch viện Mai Ngũ, đám người Lâm Tùy An đuổi theo sau, xuyên qua đám sương mù đến đại sảnh.
Tuy rằng gọi là đại sảnh, nhưng trên thực tế là một đình viện cực kỳ rộng rãi, dưới dầm treo màn che tầng tầng lớp lớp, phối màu đỏ vui mắt, các nhạc sĩ mặc hoa phục chỉnh tề ngồi ở trên đó.
Trong đường đã sớm mở tiệc bày tiệc, trên bàn bày đầy đồ ăn và rượu, người phụ trách yến hội chính là Mộc Hạ, hắn dẫn đám người Lâm Tùy An lần lượt ngồi vào vị trí, Lâm Tùy An ngồi ở bên trái Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan ngồi bên phải, Cận Nhược, Minh Thứ, Minh Phong mừng rỡ, thầm nghĩ cứ mở bụng ăn trước đã rồi nói sau.
Lâm Tùy An để ý, sau khi cô gái ở cửa đón Hoa Nhất Đường nhập tiệc, thì vội vàng lui ra, trong bữa tiệc cũng không thấy kỹ nhân nào, cô lại liếc mắt nhìn nhạc nhân bên ngoài đình viện, đều là nam tử trẻ tuổi, tuy rằng mặc quần áo nhạc nhân, nhưng làn da ngăm đen, ngón tay thô to, còn có người quen, Mục Trung cầm tỳ bà, Ngõa Tứ ôm trống da, A Long chơi Không Hầu.
Mộc Hạ cất tiếng: "Tấu nhạc, mở tiệc!"
Tiếng nhạc ầm ầm vang lên, Lăng Chi Nhan "phụt" một tiếng phun ra một ngụm trà, Cận Nhược, Minh Thứ và Minh Phong thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Lâm Tùy An âm thầm may mắn, may mà cô cảnh giác, không ăn gì cũng không uống nước.
Những nhạc sĩ này hiển nhiên đều là người của thương đội Mục thị, căn bản không có mấy người am hiểu nhạc khí, toàn bộ chỉ là "bổ sung số lượng lung tung", không, hoặc là nói, đều là "lung tung", tấu ra thứ âm nhạc chẳng ra gì, giống như tiếng quạ kêu, lại giống như chó sủa, tóm lại không có một âm thanh nào đúng điệu.
Thần kỳ là vẻ mặt đám ăn chơi trác táng này lại giống như si mê thứ âm nhạc này, đã thế Bùi Thi Quân còn ngâm nga theo, mọi người đẩy chén đổi chén, ngâm thơ đối tửu không chậm trễ chút nào, không khí cực kỳ nhiệt tình.
Hoa Nhất Đường nâng chén rượu cười nói: "Bản lĩnh mắt điếc tai ngơ đều là công phu thường ngày, mọi người