NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 38: Phát hiện ngoài ý muốn
Phòng khách chuẩn bị riêng cho Lăng Chi Nhan, lại biến thành phòng bệnh cho Phùng Du Nghĩa và Bạch Thuận, cũng không có cách nào khác, Phùng thị và Bạch thị đều bị phong tỏa, bản thân họ còn khó bảo toàn, Chu thái thú chỉ hận không thể cắt sạch mọi quan hệ với thế lực Phùng thị, hắn còn chẳng buồn liếc mắt một cái.
Cuối cùng, lại vẫn là Hoa Nhất Đường mời Nguyệt đại phu đến chẩn trị cho hai người Phùng, Bạch.
"Hai tay Phùng Du Nghĩa đã bị chặt đứt, miệng vết thương không được xử lý kịp thời, đã có mủ, sốt cao không hạ, có thể sống đến hôm nay đã là kỳ tích rồi." Nguyệt đại phu khám đơn giản vết thương của Phùng Du Nghĩa, kết luận.
Hoa Nhất Đường đứng ở bên giường, hai hàng lông mày nhíu chặt: "Có thể cứu được không?"
Nguyệt đại phu nhìn Hoa Nhất Đường: "Nói một câu khó nghe, Phùng Du Nghĩa dù có cứu về cũng là phế nhân, hơn nữa tình hình lúc này của Phùng thị, thì hắn còn sống còn khổ hơn chết."
"Có thể cứu được không?" Hoa Nhất Đường hỏi lại một lần nữa.
Nguyệt đại phu thở dài: "Ta sẽ cố gắng."
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Bạch Thuận thì sao?"
Nguyệt đại phu: "Tên này tốt hơn một chút, chỉ là nhiều ngày không ăn không uống nên thân thể cực kỳ suy yếu, lại sợ hãi quá độ, vì thế mới hôn mê bất tỉnh."
"Khi nào thì họ tỉnh lại?"
"Vậy phải xem chính hắn, nếu hắn muốn tỉnh thì có thể tỉnh, nếu hắn không muốn tỉnh thì có thể ngủ đến lúc gặp Diêm La luôn cũng chưa biết chừng."
Hoa Nhất Đường không nói gì nữa.
Cận Nhược nhịn không được: "Ta nói này Hoa Tứ Lang, Phùng thị và Bạch thị đều không phải là thứ tốt lành gì, hai người này có thù với ngươi, ngươi vừa cứu người vừa mời đại phu, là muốn gì chứ?"
"Có ma mới muốn cứu bọn họ." Hoa Nhất Đường vẫn cứng miệng nói: "Vụ án này còn có rất nhiều nghi vấn còn chưa được giải quyết, bọn họ bây giờ là người sống duy nhất trong vụ án này, ta còn có chuyện muốn hỏi, đương nhiên không thể để cho bọn họ chết dễ dàng như vậy.
Đợi vụ án kết thúc, bọn họ muốn chết hay sống thì mặc kệ, không liên quan gì đến ta!"
Nguyệt đại phu phì cười.
Lâm Tùy An bất đắc dĩ: Người này thật đúng là vịt chết vì cứng miệng, rõ ràng là không nỡ mà.
Ngay cả Cận Nhược cũng lộ ra biểu cảm chửi bới "Chắc ta tin"
Nguyệt đại phu vội xử lý xong vết thương của Phùng Du Nghĩa, vì muốn đảm bảo an toàn, còn chuẩn bị kiểm tra toàn thân, cởi áo ra, bỗng hơi giật mình, sau đó vội kiểm tra lưng, bàn tay, khe tay, bàn chân của hắn, quay đầu lại kiểm tra Bạch Thuận một lượt, sắc mặt trầm xuống.
Hoa Nhất Đường: "Làm sao vậy?!"
Nguyệt đại phu: "Trước ngực sau lưng hai người hắn đều có một mảng đen, chứng tỏ từng nổi mủ, lòng bàn tay, lòng bàn chân cứng lại, ngón tay Phùng Du Nghĩa cũng có rất nhiều da chết màu đen, là do trước kia đã từng sinh ra vết loét thối rữa."
Cận Nhược: "Ngộ độc à?"
"Không kém gì trúng độc." Nguyệt đại phu lắc đầu: "Hai người này trước kia dùng Ngũ thạch tán số lượng lớn, may mà hai ba năm nay không dùng nữa, nếu không thì cũng chẳng sống được đến hôm nay."
Cận Nhược: "Ngũ thạch tán không phải là gia vị rượu mà con cháu sĩ tộc thích nhất sao, nghe nói còn có thể chữa bệnh, có vấn đề gì sao?"
Nguyệt đại phu: "Ngũ thạch tán thứ thuốc mà bốn trăm năm trước một đạo lưu danh sĩ vì cầu trường sinh mà chế ra, phần lớn lấy đan sa, hùng hoàng, phèn trắng, tăng thanh, có dược tính cực mạnh, làm ăn mòn tâm tính, lòng nóng như lửa, thể lực mạnh lên, dùng ít thì tinh thần minh mẫn nhưng nếu dùng lâu, thì dần dần sẽ hồn phía lên mây, máu không lưu thông, gọi là quỷ u."
Thì ra là sản phẩm độc hại mãn tính.
"Tình huống còn tệ hơn ta dự đoán, Ngũ thạch tán sẽ phá hủy bản chất của thân thể, cộng thêm bên trong hư hỏng bên ngoài bị thương, tiền thuốc men này...!" Nguyệt đại phu liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường lấy một gói lá vàng ném vào tay Nguyệt đại phu.
Nguyệt đại phu cười đến xán lạn động lòng người: "Ta đương nhiên sẽ cố gắng."
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm, Lăng Chi Nhan đẩy cửa đi vào: "Hoa Tứ Lang, Lâm nương tử, nghe nói các ngươi tìm được Phùng Du Nghĩa và Bạch Thuận..." Đang nói thì nhìn thấy hai người trên giường, hơi dừng lại rồi hỏi tiếp: "Còn sống sao?"
Hoa Nhất Đường gật đầu.
Lăng Chi Nhan nhíu mày, hạ giọng nói: "Ta có chuyện muốn nói với hai vị."
Trong tiểu viện chỉ có một cái bàn đá và bốn cái ghế đá lạnh lẽo, Minh Phong và Minh Thứ ở lại ngoài viện giữ cửa, còn kéo Cận Nhược cũng đi, cả viện chỉ còn lại ba người Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan.
Lăng Chi Nhan đầu tiên là mời hai người ngồi xuống, do dự một lúc lâu mới mở miệng nói: "Lăng mỗ muốn Phùng Tùng đến gặp Phùng Du Nghĩa."
Hoa Nhất Đường: "Phùng Tùng không chịu nói ra người đứng đằng sau?"
Lăng Chi Nhan: "Thật ra người sau lưng hắn mọi người đều đã biết rõ, nhưng bên trên đều cũng biết, văn môn Phùng thị liên lụy rất rộng, nếu không cẩn thận thì sẽ tạo nên rung chuyển triều đình, nhất định phải có bằng chứng thép."
"Bên trên là chỉ...!Đại Lý Tự sao?"
Lăng Chi Nhan lấy lệnh bài đen kia ra, đẩy tới trước mắt hai người.
Lệnh bài nhìn thì rất tầm thường, bên trên không có bất kỳ chữ và hình vẽ gì, nhưng lúc ở dưới ánh mặt trời, mặt ngoài nổi lên ánh sáng nhỏ như sao.
"Dùng sắt đen Côn Lôn chế tạo, giá trị vạn kim." Hoa Nhất Đường híp mắt: "Đây là cái gì?"
Thì ra Hoa Nhất Đường cũng chưa từng nhìn thấy, Lâm Tùy An cảm thấy tâm lý chợt cân bằng.
"Lệnh bài này là thánh thượng ban cho, còn lại ta không thể nói." Lăng Chi nhan nói.
Hoa Nhất Đường híp mắt: "Ý ngươi là sao?"
"Tội lớn của Phùng thị, Phùng Du Nghĩa khó thoát khỏi, nhưng Phùng Tùng đã mở miệng, muốn ta bảo vệ Phùng Du Nghĩa một mạng.
Cho nên, Phùng Du Nghĩa đáng chết, lại không thể chết."
Ôi chao!
Lâm Tùy An đã hiểu, ý của Lăng Chi Nhan là, hắn muốn dùng tính mạng Phùng Du Nghĩa để đổi lấy lời khai của Phùng Tùng, sợ Hoa Nhất Đường không đồng ý cho nên lấy lệnh bài ra, ám chỉ Hoa Nhất Đường không nên bởi vì thù riêng mà làm lỡ đại sự.
Hoa Nhất Đường nghiến răng nói: "Ngươi cảm thấy ta cứu Phùng Du Nghĩa là vì cái gì?"
Lăng Chi Nhan yên tĩnh một lát: "Diệt cỏ tận gốc."
"Đồ cứt chó!" Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên, hung hăng đá ghế đá một cái, đau đến nhe răng há miệng, ôm chân nhảy nhảy chỉ vào Lăng Chi Nhan hét to: "Lăng Chi Nhan, ngươi đợi đó cho ta! Lâm Tùy An, đi thôi!"
Gào thét xong, thì khập khiễng xông ra ngoài.
Lâm Tùy An gãi ót nhìn Lăng Chi rũ mắt, chắp tay thi lễ.
Trời ơi.
Lâm Tùy An Tâm thầm lắc đầu, xách Thiên Tịnh đi ra khỏi vườn, gọi thêm Cận Nhược, không nhanh không chậm đuổi theo Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường giận điên người, ngay cả áo bay lên cũng hiện ra tạo hình lửa cháy ba trượng, đi ra khỏi phủ nha, Mộc Hạ đã chuẩn bị xe ngựa chờ ở ngoài cửa, ba người lên xe, Cận Nhược nhìn thấy trong xe có điểm tâm thì mừng rỡ, vui vẻ ăn đến miệng dính đầy vụn bánh, Lâm Tùy An ôm Thiên Tịnh ngồi đối diện Hoa Nhất Đường, ngắm nhìn gương mặt của tên công tử ăn chơi trước mặt.
Hoa Nhất Đường điên cuồng phe phẩy quạt, hít vào một hơi thật dài, lại thở ra, lại hít vào, lại thở ra.
Người đàn ông này lúc tức giận cứ như một con cá nóc.
Lâm Tùy An nghĩ thì không khỏi thấy hơi buồn cười: "Hắn ta cố ý nói vậy, ngươi không hiểu sao?"
"Ta đâu có ngu! Tất nhiên là ta biết hắn cố ý!" Hoa Nhất Đường quạt đến đầu tóc bay loạn: "Hắn là cố ý chọc tức để ta bỏ đi!"
Lâm Tùy An: "Hả?"
"Hắn nhất định lại tra được cái gì đó, lo lắng thân phận Hoa thị nhạy cảm, nên mới mong ta sớm rút!"
"Thì ra là ngươi biết, vậy ngươi tức cái gì?"
"Hắn có chuyện gì không thể nói thẳng sao?! Nhất định phải dùng loại phương pháp quanh co lòng vòng này chọc tức ta? Bằng hữu không thể thẳng thắn với nhau được à?!"
"Thì ra ngươi coi Lăng Chi Nhan là bằng hữu à."
"Ai là bằng hữu với hắn! Ta không quen hắn!"
Mồm Cận Nhược nhét đầy bánh, nhìn cứ như một con chuột đồng: "Chuyện bé có tí xíu à, ỏng à ỏng ẹo, có khác gì oán phụ chốn khuê phòng đâu."
"Oán phụ thì làm sao, oán phụ thì không biết tức à!"
Lâm Tùy An phì cười.
Xe ngựa cạch một tiếng dừng lại, Mộc Hạ gõ gõ cửa xe: "Tứ Lang, Liễu quản sự bên ngoài nói có việc quan trọng xin gặp."
Hoa Nhất Đường nóng nảy xù lông chỉ trong nháy mắt đã biến thành thần sắc nghiêm túc, dùng quạt gạt vạt áo, tay áo, sửa sang lại dung mạo, tạo dáng cao thâm khó lường: "Mời."
Tốc độ đổi sắc mặt và năng lực khống chế biểu cảm kia, thật khiến người ta thán phục.
Cận Nhược: "Khụ khụ khụ khụ khụ!"
Lâm Tùy An ôm mặt, cố nhịn cười.
Liễu quản sự đứng bên ngoài xe ngựa cung kính thi lễ.
Lâm Tùy An nhớ người này, là một trong mười ba quản sự của Hoa thị, phụ trách khu tây nam thành, lúc tìm vị trí hàng gạo đã cung cấp không ít manh mối.
"Bái kiến Tứ Lang."
"Liễu quản sự không cần đa lễ, có chuyện gì sao?"
"Hôm nay lúc đi thu dọn các cửa hàng, phát hiện một cửa hàng có hơi quái dị, cho nên mời Tứ Lang đến xem thử."
"Cửa hàng ở đâu?"
"Phường Hiểu Phong."
"Đi xem thử."
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, chuôi quạt Hoa Nhất Đường gõ gõ vào lòng bàn tay, hồn vía đã bay đi tận đâu đâu, đầu hắn lại lắc lư theo chuyển động của xe, biến thành một con lật đật.
Lâm Tùy An cũng đang suy nghĩ, nhưng thật sự không nhớ rõ phường Hiểu Phong nằm ở đâu.
"Cũng nằm ở